Gần cuối bữa cơm, cũng nhờ những câu nói bông đùa của Hà Tố Phấn, tạo ra tiếng cười cho mọi người, biến hoá bầu không khí ngột ngạt ở trong phòng bao, ngay lập tức hoà hoãn trở lại.
Chu Bội Ngọc chung quy chỉ muốn thông qua những lời nói kia, ngầm nhắc nhở với Diệp Chi Sinh rằng, Lương Tưởng Huân từ trước đã không yêu anh, hiện tại cũng rất vui vẻ bên người mới, sẽ không có cơ hội nào dành cho anh.
Nhưng là vừa rồi chứng kiến Diệp Chi Sinh một thân tràn ngập lửa giận, khẩn cấp bước ra khỏi phòng bao, cô liền biết được, ngọn lửa kia, đã thật sự chạm tới giới hạn rồi, niếu cô vẫn còn không biết điều tiếp tục châm lửa, anh nhịn không được náo lớn một trận ở đây thì mọi chuyện sẽ lập tức đổ bể, cho nên biết điều tìm một đề tài khác trò chuyện.
Diệp Chi Sinh vốn không thích ăn đồ ngọt, tâm trạng lại rất không tốt, cho nên chè nếp khoai sọ của Chu Bội Ngọc múc cho anh, anh một chút cũng không động tới. Mà hơi tựa lưng vào ghế, tuỳ ý nghịch điện thoại trong tay.
Đến khi nhìn thấy Lương Tưởng Huân ăn xong chiếc bánh ngọt, đặt muỗng xuống, anh mới chậm rãi đá ghế dựa ra phía sau đứng lên, âm điệu lãnh đạm nói với mọi người: “Tôi đi gọi phục vụ thanh toán tiền cơm, lát nữa sẽ gặp lại mọi người dưới lầu..”
Diệp Chi Sinh nói xong liền đưa tay cầm lấy áo khoát bên cạnh, xoay người rời đi.
Mọi người thấy vậy cũng đứng lên, đi vào thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247106/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.