Diệp Chi Sinh vì bất chợt đồng ý lời mời của ông Murase đi Nhật Bản, vậy nên ngày hôm sau đến công ty, liền gọi thư ký Mạc vào phòng làm việc, chỉ cho cô văn kiện được anh chất thành một chòng cao trên góc bàn.
Bảo cô không cần theo anh đi Nhật Bản, mà ở lại công ty xử lý công việc, các hạng mục anh đã ký, thì cứ theo đó mà tiến hành, còn việc gì quan trọng, thì cứ liện lạc với anh qua Mail.
Lo ổn thoả việc công ty, sau đó anh mới cùng Lương Tưởng Huân và ông Murase lên máy bay đi một chuyến tới đất nước Mặt Trời mọc.
Trong suốt ba ngày ở đất nước Nhật Bản, mặc dù chỉ có thể mang Lương Tưởng Huân theo với lý do là đi vì công việc, thế nhưng, trong ba ngày này mà nói, lại khiến cho Diệp Chi Sinh cảm thấy rất vui vẻ.
Lương Tưởng Huân có lẽ cũng giống như anh, bởi vì cao hứng mà quên mất phải dùng kính ngữ, trong lúc nói chuyện với anh rất tự nhiên, có khi còn cười tươi, khiến cho anh có cảm giác, cứ như anh và cô chưa từng náo chuyện lớn không vui, cũng chưa từng tách nhau ra… Mà điều là ôn hoà nhu thuận, cảm giác này đối với anh thật rất tốt đẹp.
Ngày thứ nhất, anh và cô được ông Murase đưa đến thị trấn Wazuka, chiêm ngưỡng đồi trà xanh, với những luống cây được trồng thẳng tắp, ngăn nắp, khiến người nhìn vào cảm thấy rất mãn nhãn.
Từ sau lập xuân tám mươi tám ngày, thì đây là đợt hái trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247045/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.