Lương Tưởng Huân nhìn thấy Hà Nghinh Phong vẻ mặt âm u, kích động xoay người bước nhanh đi, liền vội vàng nhảy xuống giường, đuổi theo bắt lấy cổ tay anh lại, nói bằng giọng kinh hoảng: “Nghinh Phong, đừng tới đó!”
Nghĩ rằng, Lương Tưởng Huân là bởi vì lo lắng anh sẽ làm điều bất lợi với Diệp Chi Sinh cho nên mới hốt hoảng đuổi theo anh ngăn cản, mi tâm bỗng chốc càng cau chặt lợi hại hơn, cảm xúc liền thêm kích động, ngữ khí có chút lớn tiếng, nói.
“Tiểu Huân, em có biết tình huống ngày hôm qua của em là như thế nào không? Chỉ cần chậm trễ thêm vài phút nữa thôi, đừng nói là đứa bé, mà ngay cả em tính mạng cũng khó giữ.”
“Diệp Chi Sinh mất hết nhân tính rồi sao? Lại có thể làm ra cái trò bẩn thỉu như thế với người phụ nữ của mình. Tiểu Huân, bỏ tay anh ra, anh nhất định phải tới đó gặp anh ta để hỏi cho ra lẽ.”
Hà Nghinh Phong vừa dứt lời liền đưa tay lên gỡ tay cô ra khỏi cổ tay mình, trên gương mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, tiếp tục sải từng bước rộng về phía trước, vào lúc anh vừa chạm đến tay cầm cánh cửa, sắp kéo mạnh ra, giọng nói của Lương Tưởng Huân ở phía sau liền gấp rút vang lên.
“Em không phải là người phụ nữ của Diệp Chi Sinh…”
Câu nói này của cô lập tức có tác dụng, khiến cho động tác kéo cửa của Hà Nghinh Phong có chút cứng đờ. Lương Tưởng Huân dừng lại khoảng hai mươi giây, hoà hoãn lại tâm tình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247002/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.