Lúc cô đưa tay vịn lên tay cầm cánh cửa định mở ra, bên tai nghe được nhiều tiếng “rầm rầm” được truyền ra từ thư phòng, đoán được Diệp Chi Sinh là đang vì tức giận cô mà náo thư phòng, anh chắc là rất hận cô đi, cho nên mới làm tới như vậy.
Tiếng “rầm rầm” vừa dừng được vài giây, tiếp đến liền truyền tới tiếng thuỷ tinh vỡ chói tai, theo đó là tiếng bước chân gấp rút cùng giọng nói hốt hoảng của bà Lâm Thiếu Lan vang lên.
“A Sinh con có sao không, mau đưa tay cho mẹ xem..”
“A Sinh đừng như vậy nữa, máu chảy rất nhiều đó, con mau đưa tay cho mẹ…”
Máu? Anh bị thương sao? Cô hốt hoảng vội xoay người định chạy lên thư phòng, nhưng là chưa đi được nữa bước, cô liền nhớ đến anh nói không muốn nhìn thấy cô, cũng bởi vì căm ghét cô, mà náo thư phòng làm cho bản thân thành như vậy, cô làm sao lại còn không biết ngượng mà định đi lên đó…
Nghĩ tới đây, nơi mềm mại nhất lại nhịn không được đau đớn kịch liệt, cảm thấy hô hấp có chút khó thở, cô một giây quyết định trực tiếp đưa tay kéo cửa đi ra ngoài, đón một chiếc taxi đặt hành lý lên xe rồi nói tài xế cho xe chạy.
-
Bà Lâm Thiếu Lan lý ra còn vài ngày nữa mới hết huân tu một tháng, nhưng không hiểu vì sao những ngày cuối ở trên Long Tự, trong lòng bà cứ thấp thỏm, bồn chồn, lo lắng ở nhà sẽ có chuyện nên bà xin phép trụ trì trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2246962/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.