Diệp Chi Sinh lái xe đến một đoạn khá vắng thì cho xe tắp vào một bên đường lớn, sau khi bỏ lại cho cô hai chữ: “Xuống xe.” liền tháo dây an toàn đẩy cửa bước ra ngoài.
Chu Bội Ngọc chậm chạp bước xuống xe, nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang đứng vịn hai tay lên song sắt lan can đối mặt với hồ nước, dù chỉ là nhìn anh từ sau lưng, nhưng ở nơi người đàn ông này lại như có một loại hấp dẫn ma mị, khiến cho cô không thể dời tầm mắt đi nơi nào khác.
Cô nhẹ bước tới bên cạnh anh, nhỏ nhẹ ôn nhu gọi tên anh: “Chi Sinh, anh là đang tức giận em sao?”
Diệp Chi Sinh không có xoay người lại, lạnh nhạt hỏi một câu thẳng vào trọng điểm.
“Cô là có ý tứ gì?”
Anh thà rằng nhìn khoảng không của mặt nước chứ không muốn nhìn cô! Ý nghĩ này khiến cô có chút đau lòng, khoé mắt hơi cay, hít mũi một cái hỏi lại anh.
“Sao anh lạnh nhạt với em quá vậy?”
Diệp Chi Sinh nghe giọng điệu ảm đảm của cô giống như chịu phải uỷ khuất, nhịn không được nhếch môi lên một cái, khinh thường cất giọng.
“Chu gia nhà các người lại nghĩ ra âm mưu gì đây? Dường như tôi không truy cứu chuyện lần trước nên các người nghĩ tôi là kẻ ngốc thì phải.”
Biết được trong lòng Diệp Chi Sinh vẫn chưa nguôi ngoai đi chuyện cũ, Chu Bội Ngọc liền bước thêm một bước tới gần, đưa bàn tay mềm mại của mình nắm cổ tay anh lay lay giải thích.
“Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2246945/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.