Hôm nay là ngày lễ thất tịch, Diệp Chi Sinh mặc dù được các đối tác tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn, anh vẫn mỉm cười, từ chối khéo với bọn họ, để sớm trở về nhà cùng Lương Tưởng Huân trôi qua lễ thất tịch đầu tiên của hai người.
Anh sau khi bấm mật mã rồi đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh một lượt không nhìn thấy bóng người, mi tâm hơi cau lại một chút, định động môi cất giọng gọi người giúp việc, sau mới nghe thấy có tiếng khua của đồ vật từ trong bếp.
Anh hơi nghiên đầu nhìn nơi gian bếp, nhìn thấy bóng dáng Lương Tưởng Huân ở đó, mi tâm anh mới hơi giãn ra, rồi bước lại gần gian bếp.
“Đang làm gì mà chăm chú vậy?”
Có thể do Lương Tưởng Huân mãi lay hoay ở trong bếp, nên không phát hiện ra Diệp Chi Sinh mở cửa đi vào trong nhà, đến khi anh lên tiếng hỏi cô mới bị giật mình, ngẩn đầu lên nhìn Diệp Chi Sinh đang đứng đối diện cách cô cái bàn.
Cô liền cầm chiếc bánh nhỏ vừa ép vào khuôn xong, đưa tới chổ anh, cười một cái rõ tươi.
“Anh xem có đẹp không?”
Diệp Chi Sinh không có đưa tay ra nhận chiếc bánh, chỉ “Ừm.” một tiếng, rồi đưa tay rút một tờ khăn giấy, hơi chồm người qua bàn, lau đi bột mì dính trên má và đỉnh mũi của cô, khoé môi hơi giương lên nói đùa.
“Bánh không biết ăn thế nào, nhưng mặt điều đã lem luốt như con mèo rồi.”
Lương Tưởng Huân bị hành động ôn nhu và nụ cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2246936/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.