Bọn chúng tiến lại gần Phi Phi, cởi từng cúc áo của cô ra
Chợt
Một bóng dáng cao lớn bước vào, nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh
"Đại ca!"
Bọn chúng lên tiếng, mặt tái mét vì sợ hãi
"Tránh xa cô ta ra!"
Thành Dương lạnh lùng ra lệnh, tay nắm chặt lại, mặt nổi đầy gân xanh vì tức giận
"Nhưng thưa thiếu gia...tiểu thư..."
Đám tay sai dường như đang rất hoảng loạn trước điệu bộ của anh, khuôn mặt tái mét, người run cầm cập nhưng chút lí trí còn xót lại mách bảo chúng rằng Vương Khả Nhu căm thù Phi Phi đến mức nào
Thành Dương dường như không mấy quan tâm đến chúng, anh đi lại gần Phi Phi, bế cô lên rồi đi ra phía cửa
"Thiếu gia! Tiểu thư....sẽ giết chúng tôi mất"
Đám tay sai chạy lại, quỳ xuống níu lấy chân Thành Dương
"Có gì tao sẽ chịu trách nhiệm!"
Thành Dương bế Phi Phi đi ra, để lại đám tay sai với vẻ mặt thất thần cùng điệu bộ trông rất khổ sỡ
* * *
Từ đâu một bàn tay dơ ra, cố nắm lấy tay Uyển Tinh kéo lên
Đúng, chính là anh - Triệu Vỹ, anh kéo cô lên khỏi bờ cõi của cái chết
"Tiểu Tinh! Cố lên em, không được buông xuôi, biết chưa!"
"Vỹ! Em mệt mỏi lắm rồi, cho em đi theo anh...được không? Vỹ, em không thể sống thiếu nh được, anh biết không, Vỹ?"
"Ngốc! Anh vẫn luôn ở bên cạnh em đấy thôi, chỉ là em không thể thấy được, em phải sống thật hạnh phúc, như thế anh mới có thể yên tâm mà ra đi được"
Anh nhìn cô mỉm cười ấm áp, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226253/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.