Gió thổi nhẹ làm rơi rớt những chiếc lá vàng úa. Hàng cây hai bên đường khẽ dao động nhẹ. Tiết trời mùa đông se lạnh, sương mù dày đặc, bầu trời âm u. Cả không gian như được bao trùm một màu trắng xóa của cái lạnh mùa đông.
Uyển Tinh khẽ run nhẹ, từng đợt gió lạnh tấp vào người cô lạnh buốt. Cô đội chiếc mũ len màu tím nhạt, mặc chiếc áo len màu trắng chấm bi, đeo găng tay màu trắng cùng chiếc bốt màu tím, trông đơn giản nhưng lại đẹp vô cùng. Phải chăng là lụa đẹp vì người?
Uyển Tinh đút tay vào túi áo, hướng ánh mắt về phía chân trời xa, đôi mắt cô đẹp thật, ánh mắt ma mị làm mê hoặc lòng người nhưng sao lại đượm buồn, cô đơn, lạnh lẽo đến thế?
Chợt chiếc siêu xe Lamborghini Veneno dừng lại, đỗ ven đường. Uyển Tinh đứng lại, nhìn người trên xe bước xuống, ánh nhìn tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ
"Khiết Luân!"
Khiết Luân tiến lại gần, đôi môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp
"Đi theo tôi!"
Khiết Luân nắm lấy tay Uyển Tinh, kéo cô vào chiếc siêu xe đậu gần đó
Chiếc siêu xe di chuyển thật nhanh trên đại lộ rộng lớn
Khiết Luân khẽ liếc nhìn Uyển Tinh, tay cô đang đặt lên khung cửa kính, chống cằm nhìn ra khoảng không vô định. Cô đẹp thật! Thậm chí là trong những lúc cô buồn nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần ấy luôn làm rung động lòng người. "Quả là một tuyệt sắc giai nhân!" Khiết Luân thầm nghĩ, đôi môi lại nở nụ cười ấm áp mỗi khi nhìn cô
Như chợt phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226234/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.