Về đến ký túc xá Uyển Tinh buông mình xuống chiếc giường êm ái. Mệt mỏi thật, đôi
chân cô như muốn rã cả ra, điều quan trọng nhất là xem Đàm Âu Phong thế nào lại chưa
làm được. Cũng tại ngôi biệt thự à không phải gọi là tòa cao ốc mới đúng, do mãi mê đi
thăm quan mà bây giờ đến đứng dậy cũng chẳng nỗi.
Phi Phi vừa đi làm về, thấy Uyển Tinh nằm một đống trên giường liền chạy ngay tới hỏi
"Diêu Uyển Tinh! Cậu sao vậy? Tại sao mất tăm mất tích nguyên cả buổi vậy hả? Từ hôm
qua tới giờ tớ thấy cậu đi suốt, cậu nói đi rốt cuộc là có chuyện gì?"
Uyển Tinh mệt mỏi nhìn Phi Phi, đến nói cũng khó khăn.
"Phi Phi"
"Sao hả? Nói đi!"
"Không có chuyện gì đâu mà"
"Uyển Tinh cậu không xem tớ là bạn phải không?"
"Không đâu! Cậu là người bạn thân nhất của tớ, thật đó"
"Vậy thì nói đi, nếu xem tớ là bạn thì đừng giấu tớ"
"Phi Phi"
"Nói!"
Phi Phi dường như đã mất bình tĩnh, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Ánh
mắt cương quyết không còn vẻ tinh nghịch như trước.
Uyển Tinh giật mình nhìn Phi Phi, cô biết là không thể giấu nữa rồi.
Uyển Tinh ngồi dậy, đi lại bàn học lấy ra một tấm hình đưa cho Phi Phi.
Phi Phi thoáng bất ngờ, nhìn thật kỹ người trong hình như không tin vào mắt mình nữa.
"Đàm...Đàm Âu Phong...không...không đúng, Đàm Âu Phong không thể nào là người ấm
áp hiền hòa như thế này được, nhưng đây rõ ràng là Đàm Âu Phong mà"
Uyển Tinh nhìn người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226226/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.