"Biến thái! Biến thái này!"
Giọng nói cất lên cùng với những cú đánh đó, Thành Thành nhận ra đó là cô.
Anh vội vã quay ra ôm lấy cô ở phía sau mình, cô mất bình tĩnh vùng vẫy trong tay anh.
"Bỏ ra, bỏ ra...., có biến thái!"
Thành Thành cũng hét theo cô để trấn an.
"Nhu Nhu, là anh Thành Thành, là anh, không phải biến thái đâu..."
Nhu Nhu vẫn không nghe rõ gì, cô vẫn vùng vẫy, Thành Thành càng ôm chặt hơn.
"Nhu Nhu, là anh nghe anh nói, em bình tĩnh lại, anh là Thành Thành."
Nhu Nhu vùng vẫy cho tới khi túi xách của cô rơi bộp xuống đất, Thành Thành hạ giọng xuống nói.
"Là anh, anh không phải biến thái, anh là Thành Thành."
Nhu Nhu nghi ngờ không vùng vẫy nữa, cô dần bình tĩnh lại, nhưng trong không gian tối chỉ có thể thấy bóng người này cô không thể nhìn ra anh.
Thành Thành thấy cô bình tĩnh lại rồi liền nhặt điện thoại của mình rơi dưới đất lên, anh bật đèn pin lên chiếu vào mặt mình để cô nhìn rõ.
Ánh đèn trắng chiếu thẳng vào mặt anh, nhìn có vẻ hơi sợ nhưng Nhu Nhu đã thở phào nhẹ nhõm hơn, cô bắt đầu lấy lại tinh thần, gào giọng lên với anh vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
"Anh lén đi theo em làm gì, suýt chút nữa là đánh anh bị thương rồi."
Thành Thành mỉm cười cúi xuống nhặt túi của mình và túi của cô lên, anh tiện tay cầm luôn cho cô.
Anh khoác vai cô cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhieu-den-the/3630986/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.