Nhu Nhu đến Phong Đăng liền vội vã chạy vào, đi chưa đến cửa đã vấp bậc thang ngả người về phía trước, chợt từ phía sau có một bàn tay lớn choàng qua vai cô ôm lấy cả người cô giúp cô giữ người lại không bị ngã xuống.
Nhu Nhu thở phào một hơi, vội vã quay ra muốn cảm ơn người đó.
“Cảm…”
Nhu Nhu khựng lại, câu cảm ơn vẫn chưa nói xong, người đang ôm lấy vai của cô giúp cô không bị ngã này là Dương Trình.
Không còn là một chàng trai gầy gò, đeo kính cận dày cộp nữa, Dương Trình hiện giờ là một chàng trai cao lớn, chuyển sang đeo kính áp tròng, khuôn mặt không còn hốc hác nữa rồi, công nhận là bỏ cặp kính dày kia đi, khuôn mặt của cậu ta sáng thật.
Dương Trình buông cô ra, Nhu Nhu gãi cổ mình cảm ơn lại lần nữa.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Dương Trình đẩy cô đi vào quán, Nhu Nhu đi vào tò mò nhìn xung quanh tìm người.
Để ý Dương Trình vẫn đi theo mình, Nhu Nhu ra hỏi cậu ta.
“Sao cậu không tìm chỗ ngồi đi, đi theo mình làm gì?”
Dương Trình nhìn tin nhắn trong điện thoại xong quay ra nắm hai vai cô xoay người đi lên tầng hai, Nhu Nhu không hiểu chuyện gì, Dương Trình liền giải thích với cô.
“Cậu không biết sao, tớ cũng được anh Lâm Thiên gọi đến mà, đi đi, mọi người hình như đang ở trên tầng hai thì phải.”
Nhu Nhu hoang mang, bước chân chậm rì đi lên tầng hai, cô vẫn ngó nghiêng, chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhieu-den-the/3595543/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.