Dì ấy lại ngại ngùng, Nhu Nhu nhận đồ xong theo thói quen muốn đóng cửa lại, vì chỉ nghĩ đơn giản là dì ấy đem đồ lên.
Nhưng dì Mẫn lại đưa tay ra ngăn lại, Nhu Nhu một tay cầm khay đồ hơi run run.
Cô liền mở cửa ra, nhìn dì ấy dè dặt như vậy chắc là đang có chuyện muốn nói, Nhu Nhu liền cho dì ấy vào trong phòng.
“Dì vào đi.”
Dì Mẫn về nhà này cũng được hơn hai năm, nhưng số lần vào phòng Nhu Nhu tính lần này là lần thứ hai, vì ở nhà phòng của cô là nơi bất khả xâm phạm, ba cũng cho là phòng con gái nên để cô riêng tư, ông cũng không quản nhiều.
Dì Mẫn đi vào phòng như một vị khách đến chơi nhà, dì đi theo sau Nhu Nhu, từng cử chỉ đều dè dặt, tay vô thức ôm lấy bụng mình.
Nhu Nhu đặt khay đồ lên bàn, cũng chỉ chỗ cho dì ấy ngồi xuống, dì ấy ngồi xuống cũng rất ngại ngùng, như một đứa trẻ mới đến chơi nhà bạn vậy.
Cô ngồi đối diện dì ấy, nhìn biểu cảm này đã biết dì ấy có chuyện, cô cũng mở lời.
“Dì có chuyện gì muốn nói sao?”
Lúc này dì Mẫn mới đi vào vấn đề chính, dì ấy nhìn Nhu Nhu với ánh mắt khẩn thiết.
“Nhu Nhu, dạo gần đây Lâm Thiên có hơi áp lực, tâm trạng của nó không tốt, dì nghĩ là vì con.”
Giọng dì ấy chậm rãi, như vừa nói vừa thăm dò cô.
Nhu Nhu không hiểu ý của dì ấy, cô cau mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhieu-den-the/3595523/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.