Thành Thành cầm lấy chiếc cặp lồng cháo còn xách theo cặp sách của mình đi lên, anh đứng ngay ở cửa gõ ba lần.
Nhu Nhu nhăn mặt lại nhìn Lâm Thiên.
" Ra mở cửa đi."
Lâm Thiên lại cau mày lại.
" Không, anh phải ở đây chăm sóc em."
Nhu Nhu cầm lấy con gấu bông bên cạnh mình ném về phía Lâm Thiên.
" Ra ngoài."
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Nhu Nhu lại quát.
" Anh có ra ngoài không?"
Lâm Thiên bất đắc dĩ đành rời đi nhưng anh vẫn không quên nói trêu.
" Chắc là em rể lên đó."
Nhu Nhu lại giãy nảy lên.
" Có thôi đi không?"
Lâm Thiên ra mở cửa thì đúng thật là Thành Thành, khác với ánh mắt khinh thường hằng ngày thì hôm nay Lâm Thiên lại vui vẻ với Thành Thành.
" Đến thăm Nhu Nhu sao?"
Thành Thành liền lễ phép.
" Dạ "
Lâm Thiên đứng ở cửa nói vọng vào.
" Nhu Nhu, xem ai tới thăm em này."
Nhu Nhu thở dài, miệng lẩm bẩm như muốn mắng chửi.
" Làm bộ làm tịch gì chứ."
Chẳng nghe thấy hồi đáp chỉ thấy một con thỏ bông bị ném ra.
Thành Thành vội nhặt lên, Lâm Thiên cũng đi xuống.
Sau khi đi vào thì cửa tự động đóng lại làm cho Thành Thành giật mình, anh rón rén đi vào.
Nhu Nhu lại vứt thêm một thú nhồi bông nữa, rơi trúng chân Thành Thành.
Anh lại nhặt lên để ở chân giường, Nhu Nhu bất ngờ nhìn anh.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhieu-den-the/3595490/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.