Cô cầm lấy bánh anh để trên bàn bóc ra ăn, lần đầu tiên Nhu Nhu chịu mở miệng như thế, Thành Thành nhớ lại lần mình rung động với em ấy, ánh nắng và ánh mắt đều lung linh, trái tim anh ta đập loạn xạ.
Đến khi Nhu Nhu ăn xong Thành Thành vẫn chưa rời đi, tay trái đeo đồng hồ, Nhu Nhu đưa tay lên xem, còn năm phút nữa, hết cách Nhu Nhu cũng đành bày tỏ một chút cảm tình.
" Cảm ơn đồ ăn của anh."
Thành Thành cười lắc đầu, còn hỏi cô.
" Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Nhu Nhu lắc đầu.
" Em ăn cũng no rồi, nhưng mà anh thường xuyên ngồi ở lớp khác như vậy, không kì lạ sao?"
Chỗ Thành Thành đang ngồi là chỗ của lớp trưởng, bạn cùng bàn của Nhu Nhu, vì anh ta côn đồ như thế nên lần nào thấy anh ta đến cậu ấy đều chủ động đứng dậy nhường ghế trước.
Nhu Nhu cố ý nhắc lại để anh ta biết ý, nhưng Thành Thành dù biết ý cũng không chịu biết điều, anh ta cứ ngồi ở đó cười nói.
" Thì có sao đâu, đang giờ ra chơi mà."
Nhu Nhu không nói gì, cô cố gắng tập trung vào bài tập của mình, mặc kệ anh ta ở bên cạnh có nói mấy lời tán tỉnh đi chăng nữa.
Thành Thành lại khơi lại chuyện cũ.
" Anh lại có thắc mắc, sao một người vừa lạnh lùng, vừa là học sinh gương mẫu như em cũng có lúc nóng nảy vậy ta."
Thành Thành đang nhắc lại chuyện hồi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhieu-den-the/3595483/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.