Chương trước
Chương sau
Uyển Nhi ngồi xuống rồi ôm đầu ngối cắn môi không dám kêu nhưng không may đầu gối của cô lại bị đâm phải một chiếc đinh nhỏ vào chân. Lúc này cô cảm thất thật tủi thân cô nghĩ thật sự đã hối hận khi đã nói mọi thứ cho bọn hắn biết và rồi từng người một cả tên lão đại lạnh lùng kia nữa, giọt nước mắt lúc này từ từ lăn xuống gò má cô nước mắt rơi nhưng khuôn mặt cô lúc này thì không hề có chút gì gọi là khóc cả.


Khẩm Thiên quay trở lại ngay sải bước dài nhanh tiến đến phía cô nhanh như tia chớp. Ngồi xuống bên cô và bế bổng cô lên đặt lên bàn.


” Tôi có nói rằng tôi bỏ mặc em… Em đừng bao giờ làm tổn thương mình nữa tôi sẽ không tha cho em đâu. “


Uyển Nhi ôm trầm lấy Khẩm Thiên và òa khóc to hơn.


” Tôi rất nhớ mẹ tại sao anh lại đem lại cảm giác tồi tệ này cho tôi chứ tôi gét anh lắm anh biết không hả. “


Cô nói xong đột nhiên bất tỉnh dừng khóc ngất bất chợp Khẩm Thiên nhíu chặt mày đưa tay lên bấm vào huyệt trên cổ cô đôi mày nhíu chặt hơn bế bổng cô lên lao nhanh vào phòng đặt cô xuống giường và ra lệnh cho tên vệ sĩ canh cửa gọi Ách Tử đến gấp. Chưa đầy một phút thì Ách Tử đã có mặt tức tốc tiến nhanh tới chỗ Uyển Nhi nằm và bắt đầu khám bệnh.


Tất cả mọi thứ đã xong nhung vẫn hiện trạng cũ cô bị hết năng lượng. Khẩm Thiên ngồi bắt chéo chân xuống ghế hai tay để lên hai vành ghế giọng lạnh lùng nói:


” Hiện trạng này không thể chữa được sao. “


Ách Tử suy nghĩ một lát rồi trả lời ngay:


” Dạ thưa không phải không có cách nhưng căn bệnh này của cô ấy chỉ có cô ấy mới có thể chữa lành đây là một sang chấn tâm lý nên cần có thời gian để chữa trị nhưng mà tránh để cô ấy gặp phải xúc động mạnh về mặt tâm lý nó sẽ khiến năng lượng giảm nhanh nhất. “


Trong cơn mơ màng dường như Uyển Nhi đã nghe được những điều mà Ách Tử nói cô không có cách nào khác đành nằm im trên giường.


Sau khi tỉnh dậy Uyển Nhi ngồi dậy đưa tay gõ nhẹ vào đầu và mở to mắt ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến cho cô cảm thấy thật sự bất an không dám nhìn thẳng về phía trước cô lấy một tay khép chặt che đi khuôn mặt của mình vì vẫn cảm thấy xấu hổ vì lúc sắp ngất sỉu đã nói những lời sến súa đó và bước nhẹ xuống giường. Khẩm Thiên ngồi bật dậy sải bước tiến thẳng về phía Uyển Nhi chặn lại bước chân của cô đưa tay đẩn mạnh cằm cô lên giọng lạnh thấu xương có chút cảnh báo:


” Tại sao em phải che mặt như vậy? “


Uyển Nhi nhìn thẳng vào Khẩm Thiên không nói được lời nhưng vì không muốn bị một trận tời bời nên cô đành dùng điệu hồ ly. Đôi mắt to tròn dơm dớm nước mắt đôi mắt trong suốt đáng yêu của cô lại một lần nữa được thể hiện tài năng, đôi môi bĩu lại nhưng không để bị thiệt nên đành cả gan nói nhỏ:


” Anh nhìn trằm trằm tôi như vậy sao chịu nổi. “


Nói xong nụ cười trên môi cô lại nở rộ, rạng rỡ vô cùng đẹp như đóa hoa mùa xuân vậy. Khẩm Thiên đôi mày hơi nhíu nhìn cô và cúi xuống phủ đôi môi bạc nên đôi môi anh đào của cô nhưng chỉ là cái hôn lướt nhẹ hắn rời khỏi môi cô và bế bổng cô lên đưa đến chiếc ghế lão đại của hắn, nơi này chưa một tên nào dám cả gan dám ngồi. Hắn bế cô đặt xuống và cho người dọn nên trên ngay bàn làm việc của hắn vô số đồ ăn ngon. Chưa cần Khẩm Thiên bảo thì cô đã cầm thìa nhanh chóng cho vào miệng bao nhiêu thức ăn. Thấy cô ăn cấp tốc như vậy vì lo lắng cho cô lên hắn đã nghiêm túc ra lệnh:


” Ăn chậm “


Đôi mày nhíu chặt lại nhìn trằm trằm vào cô sát khí tỏa ra, Uyển Nhi cảm nhận được sự lạnh khốc và bá đạo từ đằng sau liền chỉnh lại cách ăn uống của mình. Cô đang thật sự đói nếu như không cho cô ăn nhanh thì phải có người bón cho cô. Uyển Nhi dừng lại một lát rồi quay ngoắt sang phía Khẩm Thiên, hắn vẫn nhìn cô Uyển Nhi cười một cái rồi cầm chiếc thìa dơ ra và nói:

” Khẩm à bón cho tôi được không tôi không sao ăn chậm được. “


Nói xong cô cười một nụ cười thiên thần có thể sẵn sàng đốt cháy bất cứ trái tim nào. Khẩm Thiên cầm lấy chiếc thìa và bón cho cô. Uyển Nhi hỏi thêm:


” Khẩm sẽ không bỏ tôi chứ? “


Khẩm Thiên nhìn cô âu yếm nhìn vào khuôn mặt ngây ngô kia và nói:


” Em hư tôi sẽ bỏ em thật đấy. “


Uyển Nhi nhanh nhảu trả lời ngay:


” Nhi sẽ ngoan mà không hư đâu. “


Khẩm Thiên nở nụ cười ấm áp hiếm có đút thức ăn vào miệng cô.


--------------------------------------

Trong rừng lúc này trời mưa không ngớt, cả lực lượng của Lam Thần và Tôn Hỗ Thành đang nghỉ ngơi trong một cái hang nhỏ. Lực lượng hàng trăm nghìn người của Lam Thần và Tôn Hỗ Thành bây giờ chỉ vẹn vẹn còn lại là hơn nghìn người mà lại mới chỉ đi được hết khu rừng mà thôi không biết đến nơi sẽ có mọt cái xác nào tồn tại cho đến khi đến hòn đảo. Tôn Hỗ Thành không chịu được kiên nhẫn liền rút tấm súng bên hôn xông tới chỗ Lam Thần đẩn đến đầu Lam Thần lập tức hàng trăm tên vệ sĩ của Lam Thần chĩa súng vào Tôn Hỗ Thành. Bên của Tôn Hỗ Thành cũng không chịu bó tay cũng dơ súng lên về phía vệ sĩ Lam Thần nhưng đáng tiếc thuộc hạ của Tôn Hỗ Thành chỉ còn lại vài tên.


Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.