Uyển Nhi ngồi xuống rồi ôm đầu ngối cắn môi không dám kêu nhưng không may đầu gối của cô lại bị đâm phải một chiếc đinh nhỏ vào chân. Lúc này cô cảm thất thật tủi thân cô nghĩ thật sự đã hối hận khi đã nói mọi thứ cho bọn hắn biết và rồi từng người một cả tên lão đại lạnh lùng kia nữa, giọt nước mắt lúc này từ từ lăn xuống gò má cô nước mắt rơi nhưng khuôn mặt cô lúc này thì không hề có chút gì gọi là khóc cả. 
Khẩm Thiên quay trở lại ngay sải bước dài nhanh tiến đến phía cô nhanh như tia chớp. Ngồi xuống bên cô và bế bổng cô lên đặt lên bàn. 
” Tôi có nói rằng tôi bỏ mặc em… Em đừng bao giờ làm tổn thương mình nữa tôi sẽ không tha cho em đâu. “ 
Uyển Nhi ôm trầm lấy Khẩm Thiên và òa khóc to hơn. 
” Tôi rất nhớ mẹ tại sao anh lại đem lại cảm giác tồi tệ này cho tôi chứ tôi gét anh lắm anh biết không hả. “ 
Cô nói xong đột nhiên bất tỉnh dừng khóc ngất bất chợp Khẩm Thiên nhíu chặt mày đưa tay lên bấm vào huyệt trên cổ cô đôi mày nhíu chặt hơn bế bổng cô lên lao nhanh vào phòng đặt cô xuống giường và ra lệnh cho tên vệ sĩ canh cửa gọi Ách Tử đến gấp. Chưa đầy một phút thì Ách Tử đã có mặt tức tốc tiến nhanh tới chỗ Uyển Nhi nằm và bắt đầu khám bệnh. 
Tất cả mọi thứ đã xong nhung vẫn hiện trạng cũ cô bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhe-lao-dai-lanh-lung/2391489/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.