Chương trước
Chương sau

Cuộc điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm khàn của Mạc Thiếu Quân vang lên, đầu dây bên này vẫn im lặng
- Nếu không nói chuyện thì tôi cúp đây!
Mạc Thiếu Quân có vẻ không kiên nhẫn, dạo gần đây do Nguyên Thành Đông quấy rối mà hắn không hề có hôm nào ngủ yên cả
- Mạc Thiếu Quân...là em...
Hà Cẩm Vân nghẹn ngào lên tiếng, cô phải xin mãi bác sĩ kia mới cho cô mượn điện thoại một chút
Bên này, Mạc Thiếu Quân liền mau chóng nhận ra giọng nói của cô, hắn đứng bật dậy khỏi ghế. Một tay bấm điện thoại gọi cho người khác, kẹp chiếc điện thoại vào tai, hai bàn tay hắn như múa trên bàn phím máy tính
- Cẩm Vân, nói anh nghe em đang ở đâu?
- Thiếu Quân, em không biết. Hắn đưa em tới nơi đây nhưng một bước cũng không được ra ngoài....
Hà Cẩm Vân đã ở đây hơn một tháng nhưng ngày nào cũng chỉ ở trong phòng, Nguyên Thành Đông là kẻ biến thái, hắn sắp xếp bao nhiêu người canh cửa không để cho cô ra ngoài
- Khốn kiếp!
Anh tạm thời đã tìm ra vị trí của em nhưng nơi ở của em có rất nhiều tín hiệu khác. Nếu không nhầm thì đó là camera và máy nhiễu sóng.
- Camera? Nếu có camera thì chắc chắn Nguyên Thành Đông đã biết em mang thai, phải làm sao đây?
- Em mang thai thật sao?
Tút tút tút
Hai người không thể nói chuyện được nữa, Hà Cẩm Vân bên này đang phải đối mặt với Nguyên Thành Đông
- Sao? hàn huyên tâm sự?
- Khốn nạn! Anh dám quay lén tôi?
Hà Cẩm Vân tức giận, trừng mắt nói
- Đây là nhà của tôi, cô cấm được sao?
- Mà cô đang có thai đừng nên nóng giận ảnh hưởng đến thai nhi!
Giọng điệu Nguyên Thành Đông bỗng nhẹ nhàng hẳn đi. Đến tai Hà Cẩm Vân lại rất ghê tởm
- Liên quan gì đến anh?
- Nhỡ đâu nó là con của tôi thì sao? Những lúc cô ngủ say như chết ấy, mà đây lại là địa bàn của tôi....
Bàn tay Nguyên Thành Đông đặt lên bụng cô, hai người đang đứng rất gần, vô tình sẽ khiến người khác nghi ngờ
Hà Cẩm Vân cảm thấy sợ hãi, cô vội hất bàn tay hắn ra, lùi về sau vài bước
- Súc sinh! _ Hà Cẩm Vân quát lên
Cô không thể tin được Nguyên Thành Đông lại có thể nói ra những lời này
- Hahaha....đưa cô ta đi!
Nguyên Thành Đông lên tiếng, bất chợt hai người đàn ông mặc đồ đen đi vào, Hà Cẩm Vân nghĩ đến Mạc Thiếu Quân chắc chắn sẽ tới đây tìm cô thì liền biết
- Không đi, tôi không đi! Bỏ tôi ra!
- Lúc không cho cô đi thì cô đòi đi. Bây giờ cho cô đi thì cô làm loạn không đi là sao?
Nguyên Thành Đông cố ý hỏi
- Tôi không phải con rối cho các người tùy tiện. Muốn đi cũng phải nói với tôi một câu trước!
- Hà Cẩm Vân, cô đừng xảo ngôn! Mạc Thiếu Quân sẽ không thể nào tìm ra cô đâu nếu như cô cứ ở đây. Muốn gặp hắn thì đi theo tôi!
Hà Cẩm Vân mệt mỏi vì giằng co với hai tên kia, nghe Nguyên Thành Đông nói vậy cô nửa tin nửa ngờ. Nhưng không còn cách nào khác cũng bị Nguyên Thành Đông ép đi
______
- A Cửu, lái xe nhanh chút nữa!
- Ông nội của tôi ơi. Tôi đã đi hết cỡ rồi! Cậu muốn chết à?
Mạc Thiếu Quân bị mất tín hiệu với Hà Cẩm Vân nên chỉ còn cách bám vào vị trí lúc nãy để đi tìm
Người ngồi bên lái xe là A Cửu, cậu ta cũng có thể coi như bằng hữu mà cũng là cánh tay phải của Mạc Thiếu Quân, cậu ta chính là đặc công chuyên nghiệp được Mạc Thiếu Quân chiếu cố mới có thể có ngày hôm nay
- Nếu vợ cậu bị thoi dõi thì tôi nghĩ chúng ta không thể kịp được.
- Nhưng cũng phải thử, nếu không không biết bao giờ tôi mới có thể gặp được mẹ con cô ấy.
Trong đầu Mạc Thiếu Quân vẫn còn vang lên giọng nói quen thuộc của Hà Cẩm Vân, cô nói cô đã mang thai. Đứa nhỏ này đến thật không đúng lúc nhưng Mạc Thiếu Quân rất vui, khi cô trở về sẽ có thêm một đứa nhỏ nữa.
- Cậu cười gì đó?
A Cửu thấy Mạc Thiếu Quân cười, cũng thật hiếm thấy. Từ trước đến nay cậu ta thấy hắn cười cũng là đếm trên đầu ngón tay, bây giờ thấy Mạc Thiếu Quân cười một mình cũng thật hiếm thấy
- Sắp đến nơi chưa?
- Đi nốt con đường này rẽ trái sẽ đến nơi.
Cả đoạn đường hai người đi đều thật vắng vẻ, nơi đây là một ngọn núi nhỏ, chỉ có ít người có tiền mới có sở thích xây nhà ở đây
- Kia có phải không?
A Cửu lên tiếng, Mạc Thiếu Quân nhìn lên phía trước thì liền thấy Nguyên Thành Đông cùng hai người khác đang đứng gần chiếc ô tô, hắn nhìn nhưng vẫn không thấy Hà Cẩm Vân đâu cả
Mạc Thiếu Quân nhanh chóng xuống xe. Hai người đàn ông lại kịch liệt đối đầu, nhìn nhau như muốn đâm chết đối phương
- Mày giấu cô ấy ở đây đúng không?
- Tiếc quá, anh trai! Cô ấy vừa đi rồi!
Nguyên Thành Đông thở dài làm bộ tiếc rẻ, tay chỉ sang hướng khác ý nói chiếc xe chở Hà Cẩm Vân đi về hướng đó nhưng rõ ràng Mạc Thiếu Quân cùng A Cửu vừa đi không hề gặp chiếc xe nào cả
Mạc Thiếu Quân bất giác bị vết đỏ ở cổ Nguyên Thành Đông thu hút, ngược lại Nguyên Thành Đông cảm thấy thú vị muốn trêu đùa Mạc Thiếu Quân
- Sao? Đẹp không? Do Vân Vân làm đó!
Vừa nghe thấy tên của Hà Cẩm Vân từ trong miệng Nguyên Thành Đông thốt ra, Mạc Thiếu Quân đã tức giận vung nắm đấm lên khiến hắn bất ngờ không tránh kịp bị ngã ra sau
- Mày muốn chết???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.