Ở lại với Tiểu Ái thêm vài ngày, Hà Cẩm Vân liền quay trở lại nơi ở cũ. Ái Ái thấy cô muốn đi liền khóc bám chặt lấy cô
- Ái Ái đừng khóc, mẹ vẫn sẽ về với con mà...
Con bé nước mắt tèm lem, mặt dụi vào ngực cô, hai tay ôm chặt lấy cổ cô
- Mẹ ơi...mẹ đừng đi mà, Tiểu Ái nhớ mẹ lắm...
Nhìn con như vậy cô cũng không nỡ nhưng mà công việc ở bên kia vẫn chưa giải quyết xong. Làm việc phải có trách nhiệm, đã lâu rồi cô không đến công ty chỉ báo nghỉ phép nên giờ phải đến để bàn giao lại công việc rồi nghỉ hẳn
- Ngoan...mẹ chỉ đi năm ngày thôi, ngày nào mẹ cũng gọi về cho Tiểu Ái hai lần để nói chuyện với con được không?
Nghe cô nói vậy, bé con cũng xuôi xuôi, không còn khóc nữa nhưng vẫn ôm chặt cô như thể sợ cô đi mất. Mạc Thiếu Quân ngồi trên ghế sofa đối diện nhìn cô chằm chằm khiến Hà Cẩm Vân thấy khó chịu
Khi trên xe, Hà Cẩm Vân hỏi Mạc Thiếu Quân:
- Lúc nãy...hình như anh bất bình với tôi?
Hắn im lặng, một lúc sau mới trả lời, âm thanh nghe tràn đầy sát khí
- Em không thấy con khóc sao? Hà Cẩm Vân em không thấy đau lòng à?
Hà Cẩm Vân bị nói liền lập tức phải đối
- Anh nói vậy là có ý gì? Tôi là mẹ ruột của Tiểu Ái chẳng lẽ lại còn phải nhờ anh dạy tôi cách yêu thương con như thế nào sao?
Cả hai người đều tức giận, nói chuyện không có câu nào là nể mặt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-muon-mang/1744902/chuong-39.html