Em yêu.Tôi biết là em thèm khát tôi.... nhưng tôi sẽ không cầm thú tới mức mà ăn em khi bà dì tới thăm đâu...
- Khụ khụ....anh nói vớ vẩn gì đấy? Ai thèm khát ai?
Hà Cẩm Vân thẹn quá hóa giận, cô cố gắng đẩy Mạc Thiếu Quân ra nhưng không được, ngược lại còn bị hắn ôm lên giường. Chả mấy chốc mà cả cơ thể cô đã lộ ra trước mặt hắn, trên người cô chỉ còn chiếc quần lót đen rộng màu đen của đàn ông.
- Anh làm trò gì đấy, mặc vào đi!
Cô xấu hổ, lấy tay che mặt. Cả cơ thể rúm ró vào một chỗ
- Trên người em có chỗ nào tôi chưa thấy sao?
- Anh...anh...
- Anh đây!
Hà Cẩm Vân đúng là tức chết mà, cô ngồi bật dậy trả áo cho hắn, một thân không mặc gì cô chạy vào trong nhà vệ sinh lấy chiếc áo tắm mặc vào xong mau chóng đi ra
- Sao? lại dỗi à?.
Mạc Thiếu Quân thấy mặt mày Hà Cẩm Vân xị xuống, biết ngay là do hắn đùa quá trớn. Mạc Thiếu Quân biết sai liền hăm hở chạy tới nói chuyện với cô
- Tôi xin lỗi, tại tôi...Tôi biết em rất muốn 'ăn' tôi mà không thể vậy mà tôi lại lỡ trêu chọc em khiến em không chịu được.
Thấy cô không nói, Mạc Thiếu Quân lại càng nói thêm
- Được rồi, vậy sau khi dì em đi tôi sẽ cho phép em 'ăn' tôi được không? Ăn một cách sạch sành sanh luôn...
- Mạc Thiếu Quân, tôi mệt lắm, không đùa với anh nữa đâu...
Hà Cẩm Vân khó chịu ôm bụng, cô rất ít khi đau bụng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-muon-mang/1744900/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.