Ngày hôm sau Hà Cẩm Vân mang một người mệt mỏi đến công ty, từ tối hôm qua trở về nhà cô đã cố gắng gọi điện cho Hàn Kiêu nhưng đều không được, qua nhà thì không có ai cả. Cô biết là anh đang cố tránh mặt mình
- Trợ lí Hà, mệt mỏi quá thì nghỉ đi, đi làm còn mang cái vẻ sắp chết đó cho ai xem?
Người đồng nghiệp nữ đi qua nói cô một câu rồi lại tụm vào một chỗ với nhau
- Nghe nói là hôm nay giám đốc không đi làm? Công ty đang có hợp đồng lớn như thế mà thấy sếp có vẻ không hứng thú!
- Tôi cũng thấy vậy...hay là sếp giao toàn quyền cho cô ta?
- Không khéo sau khi cô ta có chút chức quyền trong công ty, người bị đuổi sẽ là chúng ta đó!
-....
Qua lời bàn tán của bọn họ Hà Cẩm Vân mới biết là anh không đến công ty, đến mức như vậy sao?
Di động vang lên cắt ngang suy nghĩ, cô nghe máy vì tưởng có chuyện gấp
- Alo, tôi nghe?
- Tôi tới đón em...
Thì ra là Mạc Thiếu Quân, hắn lại như âm hồn không tan vậy. Hà Cẩm Vân kiên quyết
- Tôi đang làm!
- Vậy tôi đợi em!
Được, nếu hắn muốn đợi cô để mặc kệ cho hắn ta đợi
Nghĩ lại mọi chuyện cũng thật trớ trêu, ba năm trước khi Hà Cẩm Vân sống cùng hắn một năm, lúc đó thật sự đối với Mạc Thiếu Quân trong lòng cô đã nhen nhóm một chút hy vọng mà cô hiểu đó là gì. Nhưng càng về sau, thì sự hy vọng đó của cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-muon-mang/1744890/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.