Hà Cẩm Vân cảm thấy sợ, cô chưa bao giờ tham gia sự kiện nào như thế này. Hắn ta rốt cuộc là có âm mưu gì đây
- Ngài Mạc, xin ngài tha cho tôi....
Hắn đặt tay lên môi cô, ngăn cản câu nói tiếp theo của cô
- Cô Hà, hôm nay cô rất đẹp, tôi dám cá là lũ đàn ông kia sẽ không tha cho cô đâu!
Mắt cô mở to, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Đột nhiên Mạc Thiếu Quân lại cười lên sảng khoái
- Cô Hà đừng sợ...
Bước đến gần micro, hắn một tay ôm cô, một tay cầm mic nói
- Cảm ơn tất cả quý vị đã nể mặt tôi mà đến dự bữa tiệc này, bạn tôi- Cô Hà Cẩm Vân vừa mới ra tù, nên tôi tổ chức buổi tiệc này chúc mừng cô ấy!
Hắn dứt lời, cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Cả người vô lực dựa vào hắn, bên dưới sau những câu chúc mừng, sau những nụ cười chân thành là những lời chế giễu, dè bỉu, thậm chí là chửi bởi kèm theo cái cười khinh bỉ đang đổ dồn vào cô
Chẳng qua là do có Mạc Thiếu Quân ở cạnh nên họ không dám lộ liễu mà mắng chửi cô
Hắn phải hành hạ cô đến như vậy mới thoả mãn sao? Cô đã dùng bao nhiêu năm để trả giá rồi, cô không muốn sống như thế này nữa
Mạc Thiếu Quân không cho cô rời khỏi nơi này, cô chỉ có thể tách đám người đó ra, chạy đến phía ban công để hít thở, cô sợ, nếu cô còn ở trong đó chắc chắn cô sẽ bị ngạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-muon-mang/1744865/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.