Dương An Vỹ nghe được giọng nói quen thuộc thì liền ngước mặt lên nhìn xem ai đã đỡ mình. Quả đúng thật là Hàn Minh Quân đã quay trở lại, tấm khiên bảo hộ của cậu đây rồi, ba tên láo toét kia chuẩn bị tới số đi.
"Tôi hỏi lại là ai đã gây ra những chuyện này?"-Hàn Minh Quân liếc nhìn đống hỗn độn dưới sàn, tiện thể kéo Dương An Vỹ nép sát vào người mình rồi hùng hổ nói với mấy kẻ vừa gây sự: "Còn dám khiến cả quần áo của người yêu tôi bị ướt?"
Vừa mới lên giọng có một tí mà Hàn Minh Quân đã dọa cho đám công tử bột kia một phen khiếp vía, đến nổi mặt mày sắp chuyển xanh như tàu lá chuối, thật không hổ danh là đại thiếu gia Hàn tộc.
Trông thấy ba bọn họ co cụm lại một chỗ, vừa bấu víu lấy nhau vừa run rẩy như mắc rét vì sợ hãi mà Dương An Vỹ xém chút không thể nhịn được cười; còn cố tình bồi thêm mấy câu để châm dầu vào lửa.
"Là bọn họ, chính họ đã hất nước vào người em. Còn sỉ nhục em...đẩy em ngã nữa."
"Không...không phải như vậy đâu ạ. Bọn em...bọn em chỉ..."
"Còn định chối?"-Dương An Vỹ nhướng mày. Đoạn cậu xoay sang nói với Hàn Minh Quân: "Anh...nhất định phải tin em. Bọn họ ngoài hất nước còn muốn lấy xì dầu đổ lên người em.", rồi lại nhìn chúng mà khoanh tay cười ngạo nghễ.
Ba tên "xấu số" kia thấy vậy thì liền nhận ra mình đã chọc nhầm người rồi, chỉ có điều là hơi quá muộn thôi. Bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-lan-nua-co-duoc-khong/2984215/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.