Tuyển được người rồi thì Kiều Tuyết Vãn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô vừa mới bước vào bên trong căn phòng của mình thì đã bị Nam Thừa Húc ôm lại, không chỉ thế mà anh còn cọ cọ đầu vào cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Vãn Vãn dùng anh làm phép thử người khác, còn làm anh tưởng em thật sự nhớ anh. Vãn Vãn xấu xa quá đi, có biết anh rất đau lòng không hả?
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ bật cười, cái tên này đúng là càng ngày càng không đứng đắn, hơn nữa còn nhập vai rất lâu nữa chứ.
Lúc này cô đã định sẽ xả vai, nhưng ai mà có ngờ Nam Thừa Húc lại đem cô đè xuống giường, còn hôn lên môi cô, nụ hôn dây dưa không dứt và đầy nóng bỏng, sau đó anh còn cắn nhẹ lên tai của cô, nói:
- Anh tức giận rồi, Vãn Vãn dỗ anh đi.
Dù rằng Kiều Tuyết Vãn cũng rất muốn dỗ anh, nhưng cái bụng phản chủ liền kêu rất lớn, không khí xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, gương mặt của Kiều Tuyết Vãn cũng sớm đã đỏ lên vì xấu hổ, Nam Thừa Húc cũng cười một tiếng rồi liền ôm cô ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa eo của cô, nói:
- Được rồi, không ức hiếp em nữa, mau ăn đi.
Không cần nói cũng biết bây giờ Kiều Tuyết Vãn phải cảm tạ Nam Thừa Húc thế nào, cả buổi trưa này chỉ để phóng vấn ba những người kia mà cô còn chưa kịp ăn gì, tới uống nước cũng khó khăn nữa chứ nói gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447581/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.