Kiều Tuyết Vãn ngơ ra, ngay cả Nam lão phu nhân cũng ngơ ngác không hiểu thằng cháu nhà mình đang nói cái gì. Tới Nam Bỉnh Phù đang chơi cùng cũng khờ ngang luôn, cái gương mặt của Nam Bỉnh Phù bây giờ chính là kiểu muốn hỏi “Thằng này nói cái quỷ gì vậy?”
Chỉ có Nam Thừa Húc là nhìn cô, rồi lại nhìn con trai. Tuy rằng biết tính cách của Kiều Tiêu Mặc hoạt bát lanh lợi, nhưng cái kiểu sơ hở là có tiểu phẩm thì chắc chắn là giống mẹ của Mặc Mặc rồi.
Ngay lập tức Kiều Tuyết Vãn thở dài một tiếng, sau đó còn dìu lão phu nhân đến ghế ngồi, lại nhìn con trai đang ăn vạ, nói:
- Không có.
- Thật sao? Mẹ không bán con cho chú Nam à?
- Ừ, Nam gia chê mười triệu quá đắt. Mẹ đang định đưa lại thêm tiền, hi vọng họ sẽ thu nhận con.
Một áng mây đen đã trải dài trên đỉnh đầu của Kiều Tiêu Mặc, đây chính là cú sốc đầu đời năm năm tuổi của Kiều Tiêu Mặc… Mẹ của cậu nhóc chẳng những nuôi con người ta thì thôi, lại còn phải bỏ thêm tiền để người ta nhận con… Sốc… Sốc quá… Sốc bay màu luôn rồi.
Khi này Kiều Tiêu Mặc đang thất thần, còn đi đến chỗ của Nam Thừa Húc, nắm lấy tay anh, vô cùng đáng thương, nói:
- Chú Nam… À không… Cha à, tuy rằng con biết cha rất thích mẹ nhưng mẹ không thích cha, cho nên nếu cha thương con thì hãy cho mẹ vài đồng nhé, dù sao thì mẹ cũng đã nuôi con năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447569/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.