Chương trước
Chương sau
Nam Thừa Húc cũng không chối bỏ mà liền gật đầu khẳng định, anh còn tưởng mẹ mình sẽ không chấp nhận, nhưng không ngờ bà ấy lại cười rất hài lòng, nói:

- Tốt! Tốt! Rất tốt!

- Mẹ...?

- Làm sao? Ngạc nhiên cái gì, sinh con được là tốt rồi, còn quan trọng là con của ai nữa à? Giới trẻ tụi con bây giờ ăn uống linh tinh, chẳng bao giờ quan tâm sức khỏe của mình, bây giờ con bé đó sinh con được là tốt. Chứ lỡ mà cưới về không sinh được thì lại áp lực, tội cho con bé lắm.

Quả nhiên anh đã lo dư thừa rồi, mẹ của anh tuy tuổi đã cao nhưng bà ấy có tư tưởng sống rất hiện đại, nếu không phải là anh lo lắng tuổi bà ấy lớn, ở riêng bất tiện thì bà ấy đã sớm muốn ra ngoài sống một mình rồi ấy chứ.

Dừng một chút, anh lại nói:

- Nhưng mà đứa bé đó rất có thể là con trai của con.

Mẹ của anh có hơi khựng lại, đưa ánh mắt nhìn anh giống như đang nói “Không thể tin được”, nhưng sau đó bà ấy lại nghĩ ngợi một chút, nói:

- Bình thường con cũng không phải đứa sẽ đi qua đêm. Nhưng nhớ là vài năm trước có lần con đi cả đêm không về, lẽ nào hai đứa...

- Hôm đó cô ấy say, còn con cũng bị người ta đánh thuốc, tuy rằng liều lượng khá mạnh nhưng con vẫn nhớ rõ tên của cô ấy. Nhưng sau khi tỉnh dậy thì cô ấy đã rời đi rồi, còn bỏ lại cho con hai trăm tệ nữa chứ.

Nam lão phu nhân nghe xong cũng cười phá lên, hóa ra thằng con trai quý hóa của bà ấy chỉ đáng giá có bấy nhiêu thôi à? Nhìn thử mà xem ở cái đất Thành Đô này có ai không biết Nam Thừa Húc là một nam nhân người người ao ước, nói đẹp trai có đẹp trai, nói tiền, nói quyền cũng đều có đủ... Ấy thế mà chỉ đáng giá có hai trăm tệ thôi sao? Đúng là cười chết mất thôi.

- Con bé này rất được, mẹ thích rồi đó. Hôm nào đưa con bé về đây đi... À cả đứa nhỏ kia nữa, chỉ cần là cháu của Nam gia thì mẹ nhìn sẽ nhận ra ngay.



- Con cũng đã cho mẫu vật đi xét nghiệm rồi, ngày mai sẽ có kết quả, con tính khi lấy kết quả xong sẽ đưa cô ấy về nhà cũ một chuyến, nhưng hình như ngày mai cô ấy bận mất rồi.

Nam lão phu nhân là người đã trải qua khoảng thời gian hơn nửa đời người, chỉ cần nhìn cái cách mà Nam Thừa Húc nói cũng đủ biết thằng con nhà mình đã bị người ta từ chối gạch tên rồi, xem ra công cuộc tìm vợ cho con trai vẫn còn xa lắm.

- Ngây thơ! Muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì phải chủ động một chút, nếu con không chủ động thì sẽ khác sẽ làm thay, khi đó đừng có mà khóc.

- Ý mẹ là...?

Bà ấy chỉ đưa tay vỗ vỗ lên mặt của con trai, nói:

- Mặt dày lên. Chủ động làm những chuyện người ta thích, mà chuyện quan trọng nhất chính là phải lấy lòng thằng bé kia, nếu như nó thích con, thì mẹ nó cũng sẽ chú ý đến con thôi. Muốn cưới được mẹ, thì phải dụ dỗ được con, nghe chưa?

Nam Thừa Húc nghe xong liền gật đầu, xem ra mẹ anh cũng nôn nóng có con dâu lắm rồi nhỉ.

Nhưng thật ra cũng không phải chỉ có bà ấy mong ngóng đâu, anh cũng rất mong chờ ngày tái hợp với Kiều Tuyết Vãn, chỉ có lưu luyến một đêm mà anh không tài nào quên được... Người phụ nữ này chắc chắn có độc, anh phải cẩn thận hơn mới được, nếu để nghiện thì nguy mất.

- Được rồi, mẹ về phòng trước đây, con liệu mà làm.

- Mẹ ngủ sớm đi.

- Ừ, ngủ đi.

Mẹ anh rời khỏi phòng thì anh cũng nhìn vào điện thoại, người phụ nữ này đúng là vô lương tâm thật đó, anh không nhắn gì cũng không biết nhắn lại luôn. Xem ra phải như lời của mẹ nói, chủ động hơn mới được, chứ mà đợi người phụ nữ này nhận ra tình ý, chắc tới đó anh đã mồ yên mả đẹp rồi.



[Nam Thừa Húc]: Sau khi hết bận, tôi có thể đặt lịch hẹn với em không? Mẹ Mặc Mặc?

[Kiều Tuyết Vãn]: Tôi cũng không biết khi nào mới rảnh nữa, vì ngày mai tôi phải đi họp lớp. Khi nào xong tôi sẽ nhắn cho anh.

Nam Thừa Húc nhìn thấy hai chữ “họp lớp” liền có chút nhíu mày không vui.

- Họp lớp? Trùng hợp vậy sao?

[Nam Thừa Húc]: Lớp Đại học sao?

[Kiều Tuyết Vãn]: Là lớp cấp ba, mà có chuyện gì không?

Nam Thừa Húc chỉ nhắn lại qua loa nói rằng không có gì, anh chỉ tò mò một chút thôi.

Nhưng rồi sau đó anh lại nhắn tin cho một người bạn của mình.

[Nam Thừa Húc]: Nghe Lâm Nặc nói ngày mai cậu đi họp lớp với học sinh cũ sao? Là lớp cấp ba à?

[XXX]: Đúng vậy, nhưng tại sao tự nhiên Nam tổng lại hỏi chuyện này? Lẽ nào cậu muốn xin một chân đi theo à? Nhưng ngại quá, ngày mai có người quan trọng với tôi ở đó, ngặt một nỗi cô ấy lại rất thích trai đẹp, khó mà đưa cậu theo được, lỡ đâu cậu quyến rũ cô ấy... Thì tôi phải ế thêm mấy chục năm nữa đấy!

Anh có hơi nhíu mày... Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.