Một ngày của Lương Khâu Mộc bắt đầu lúc 6 giờ sáng.
Anh có thói quen tập thể dục vào sáng sớm và gần đây thời tiết đang ấm dần lên. Mỗi ngày đều chạy bộ trong khu công viên công cộng, 6h30 anh tập thể dục xong về nhà, tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng, ăn sáng xong thì lái xe đi làm. Nơi anh sống rất gần với chi nhánh, thường thì anh có thể đến lúc 7:30.
Sau tai nạn đó, anh không bao giờ trở lại bàn mổ, ngoại trừ công việc giảng dạy, anh thường dành phần lớn thời gian ở phòng khám ngoại trú. Bây giờ anh đã có nhiều bệnh nhân ngoại trú hơn trước, đặc biệt là vào buổi sáng. Đôi khi anh bận rộn đến mức không có thời gian đi vệ sinh. Có quá nhiều bệnh nhân, và rất khó để anh ấy đối xử với từng người với thái độ ấm áp, tuy nhiên đối với mỗi bệnh nhân, anh đều sẽ có trách nhiệm và cố gắng hết sức để điều trị cho từng người một
Sáng nay, Lương Khâu Mộc đã tiếp nhận hơn chục ca từ rất sớm, anh bận rộn không ngừng nghỉ cho đến 10 giờ, cổ họng khô khốc gần như bốc khói. Lợi dụng lúc hệ thống gọi nhắc bệnh nhân tiếp theo vào cửa, anh mở ly nước, hớp một ngụm trong khi đôi mắt luôn nhìn về phía cửa phòng khám. Tuy nhiên, nửa phút trôi qua, nhưng không có ai bước vào. Lương Khâu Mộc đặt ly nước xuống và hét về phía cửa: "Triệu Đại Bảo, Triệu Đại Bảo!"
Lời chưa dứt, một người phụ nữ đeo kính râm bước vào cửa. Lương Khâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-lan-nua-vao-mot-ngay-nao-do/2512798/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.