Đó là vào cuối tuần, khi Triệu Vũ còn trong giấc ngủ, thì đột nhiên có một tiếng hú chói tai vang vọng khắp bầu trời.
Cô sợ tới mức suýt nữa mất hồn, giật mình từ trên giường ngồi dậy, tim đập loạn xạ: "Ôi chết tiệt!"
Tiếng rít đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, Triệu Vũ dựa vào tường lắng nghe, âm thanh phát ra từ căn hộ bên cạnh nhà hàng xóm. Đáng lẽ chơi đàn nhị, nhưng vì không khéo nên nghe như cảnh gϊếŧ mổ gà vịt. Nếu nghe kỹ sẽ thấy tiếng đàn nhị cùng lẫn với tiếng đàn organ điện tử, kỹ thuật cũng thô không kém, bản "Ngôi sao nhỏ" chơi vấp lên vấp xuống không ra gì.
Triệu Vũ đã thức dậy vào sáng sớm, trên thực tế đã hơn chín giờ, việc ngủ dậy trễ đã quá quen thuộc đối với cô, cả người Triệu Vũ nhức mỏi và vô cùng bực bội về chuyện tối qua
Cô mắng: "Quả nhiên là vùng ven thành thị, đến cả việc chơi nhạc cụ cũng loạn xạ, tầm thường". Cô bấm số điện thoại nhà đất để khiếu nại, nhưng nghĩ lại đành thôi.
Cô cúp máy, ra phòng khách tìm loa phóng thanh, đặt lên tường, kết nối Bluetooth, điều chỉnh âm lượng ở mức tối đa, sau đó bật phần mềm âm nhạc trên điện thoại di động và phát bài hát khuấy động tâm hồn "Cung hiến tình yêu".
Nhất định mánh khóe sẽ phát huy tác dụng nhanh chóng, như dự đoán những người hàng xóm bên cạnh đã bị quấy rầy đến mức họ phải dùng thứ gì đó đập mạnh vào tường. Triệu Vũ không quan tâm, rời khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách, bình tĩnh lướt điện thoại.
Đúng mười phút sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Người bên ngoài rõ ràng là đang tức giận, gõ một hồi không thấy đáp lại, liền vỗ cửa một cái thật mạnh.
Triệu Vũ uể oải đứng dậy, đi mở cửa.
Đứng bên ngoài là một người phụ nữ cao gầy, khoảng ngoài bốn mươi, ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú, môi mỏng mắt phượng đỏ hồng, khuôn mặt không dễ chọc ghẹo. Có lẽ cô ta là hàng xóm mới của nơi này.
Triệu Vũ còn chưa kịp mở miệng, cô ta đã hỏi cô trước: "Cô đang làm cái gì vậy? Ở bên cạnh có người ở, cô đột nhiên mở nhạc như quỷ khóc tu hú lớn như thế, cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Triệu Vũ không hề tỏ ra yếu thế: " Chị ăn nói như thế là có ý gì? Có thể sỉ nhục tôi, nhưng không được sỉ nhục thần tượng của tôi! Quỷ khóc tu hú ở đâu? Nghe hay hơn của chị nhiều? Lò mổ lợn nay mở cửa."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn về phía sau người phụ nữ, thấy hai cô gái tuổi teen đang đứng ngoài hành lang. Một người xinh đẹp, cao gầy, ăn mặc chỉnh tề, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa xem kịch. Người còn lại thấp hơn một chút, đeo một cặp kính gọng đen, trông có vẻ lãnh đạm. Có lẽ hai người họ cũng là nghệ nhân dỏm tối hôm qua.
Cô đang định đánh giá hai cô gái phía sau thì người phụ nữ đứng đối diện giận dữ mắng cô: "Cô có phẩm chất không! Cô sao có thể nói như vậy về trẻ con chứ?"
Triệu Vũ nghiêm túc nói: "Chị gái, hãy nghe lời khuyên của tôi, không phải đứa trẻ nào cũng có năng khiếu âm nhạc, hãy để bọn trẻ yên, để hàng xóm được nghỉ ngơi."
Cô gái ăn mặc sành điệu đang ăn hạt dưa vội vàng tiến lên nói: "Mẹ, con thấy chị ta nói đúng. Con không thích chơi đàn nhị hỏng đó, vừa bẩn vừa xấu."
Người phụ nữ trừng mắt nhìn, chửi "Im đi", nói với Triệu Vũ: "Ai sinh ra để làm nhạc sĩ? *Beethoven từ trong bụng mẹ đã không biết chơi piano, nhất định phải có quá trình, với lại đã là trưa rồi, ai cũng đều đi ngủ, đứa nhỏ tập đàn thì có làm phiền đến ai?
(* Ludwig van Beethoven là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức. Ông là một hình tượng âm nhạc quan trọng trong giai đoạn giao thời từ thời kỳ âm nhạc cổ điển sang thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Ông được coi là Người dọn đường cho thời kỳ âm nhạc lãng mạn.)
Triệu Vũ trừng mắt: "Ai nói chị không quấy rầy người khác? Tôi vừa mới đánh thức chị không phải sao? Cho con chị học cái kia có ích lợi gì? Những đứa trẻ khác đều học đàn dương cầm, chị để cho con chị chơi đàn organ điện tử, con chị có làm được không? Còn đàn nhị, nếu chị thực sự muốn con mình học nhạc cụ cổ điển, thì hãy ra ngoài đăng ký một lớp học thật tốt, đừng tập ở nhà, con mệt, hàng xóm khó chịu, chị có từng nghĩ thế không?"
Người phụ nữ như bị chọc trúng chỗ đau, mặt có chút đỏ nhưng miệng vẫn khăng khăng: "Con tôi học nhạc cụ gì là việc của cô sao? Cô nghĩ cô vô tội chắc, lịch trình làm việc của cô có phải dành cho người bình thường không?Nửa đêm nửa hôm cô đi tắm, trong phòng tắm có tiếng lạch cạch, chồng tôi ngày nào cũng bị cô đánh thức, tôi còn chưa nói lời nào, hôm nay tôi mới phản kháng đây!"
Thấy người phụ nữ này lật lại các chuyện cũ, Triệu Vũ có chút khó chịu, giọng nói của cô bất giác có chút cao lên. Hai người cãi nhau càng lúc càng lớn, nhìn có vẻ sắp lao vào choảng nhau, mấy người hàng xóm mở cửa xem náo nhiệt thấy tình hình không ổn, vội vàng cùng cháu trai ra ngoài khuyên bảo.
Đối diện cửa có một đôi vợ chồng già sinh sống, ông lão họ Đỗ, bà lão họ Lưu, con trai và con dâu của họ bận rộn công việc không thể chăm sóc con cái, thường xuyên gửi con cho hai ông bà chăm sóc ở Thông Châu và đi học gần khu chung cư.
Cậu nhóc cháu trai này có chút buồn cười, tên là Đỗ Tử Đằng, mập mạp, là một học sinh tiểu học ưu tú, kính già yêu trẻ, trọng tứ mỹ, năm nay học lớp bốn, mỗi khi gặp Triệu Vũ, cậu sẽ chào cô bằng một lời chào không ngắn không dài, Triệu Vũ đã sửa cho cậu nhiều lần gọi cô là chị, nhưng Đỗ Tử Đằng vẫn nhất quyết gọi cô là cô.
Lúc này, Triệu Vũ và người phụ nữ đã cãi nhau đỏ mặt, Đỗ Tử Đằng thấy vậy liền cảm thấy có trách nhiệm, vội vàng chạy đến trước mặt hai người nói: "Cô Triệu, cô Trần, đừng tức giận, mẹ cháu nói phụ nữ tức giận không tốt, dễ sinh nếp nhăn và già đi."
Người phụ nữ đối diện với Triệu Vũ nghe thấy thế càng tức giận hơn, quay qua nói với cậu nhóc: "Khi người lớn nói chuyện, trẻ con không được phép ngắt lời!"
Triệu Vũ cũng nói với cậu bé: "Làm bài tập xong chưa? Về nhà làm bài đi!"
Đỗ Tử Đằng nói "Được rồi" và bước sang một bên.
Bà Lưu và chồng vội vàng tiến lên thuyết phục hai người: "Cô Triệu, đây là Trần Vỹ, chủ cũ của chung cư chúng tôi. Đây là cô Triệu Vũ, một người nổi tiếng trên Douyin của chúng tôi. Trần Vỹ rất nhiệt tình vào các ngày trong tuần, và chung cư mọi người ở đây cũng đã đồng ý, chưa kể, cô Triệu có khá nhiều người hâm mộ, tôi nghe nói, cô ấy chính là Dương Mịch của Trung tâm Thương mại Thế giới Trung Quốc. Hai người đều là người có địa vị, ồn ào như vậy cũng không tốt, tôi nghĩ hôm nay nhất định có hiểu lầm gì đó, chúng ta nên nói sơ qua thôi, đều là người cùng chung cư cả nên tử tế với nhau sẽ tốt hơn"
Triệu Vũ cảm thấy dì Lưu nói có lý, nửa phần tức giận lập tức biến mất.
Người phụ nữ tên Trần Vỹ nheo mắt nhìn Triệu Vũ, nghi ngờ danh tính Dương Mịch của cô. Không ai nói chuyện trong một thời gian dài. Một số người đang bế tắc thì đột nhiên bóng dáng của Lương Khâu Mộc xuất hiện trong hành lang.
Khi Triệu Vũ nhìn thấy anh đến, cô lập tức phàn nàn: "Bác sĩ Lương, anh có thể chăm sóc tốt người thuê nhà của mình không?"
Lương Khâu Mộc thầm nghĩ: tôi chăm sóc kiểu gì, sau đó anh hỏi một cách thản nhiên "sao vậy?", Triệu Vũ chưa kịp trả lời, anh đã nói với cô: "Con mèo của cô đâu?"
Triệu Vũ chỉ về phía sau cô: "Tôi tính nấu đồ ăn cho nó, anh hỏi để làm gì?" Vừa nói cô vừa nhìn lại, nhưng con mèo béo màu cam của cô lại chạy đâu mất.
Cô hơi khó hiểu, quay về phòng khách, nhìn quanh một lượt rồi tự nhủ: "Kỳ quái, vừa rồi nó còn ở đây, đi đâu mất rồi?"
Lương Khâu Mộc cũng nhìn vào phòng khách, đứng ở cửa nói: "Tôi vừa từ bên ngoài về, vừa đi đến cửa phòng thì thấy một con mèo từ hành lang chạy ra, nó biến mất trong nháy mắt, tôi không nhìn rõ lắm nhưng hình như màu sắc của nó có phần giống với con mèo nhà cô."
Trái tim của Triệu Vũ thắt lại, vừa tìm cô vừa hét lên "Niên Kỷ". Tuy nhiên, dù đã tìm kiếm hết tất cả các căn phòng, nhưng vẫn không tìm thấy con mèo. Cô liền hoảng sợ ngay lập tức lao ra khỏi nhà mà không kịp thay giày.
Lương Khâu Mộc nhanh chóng giúp cô lấy chìa khóa, khóa cửa nhà lại, giải thích vài lời với Trần Vỹ cùng với những người khác, sau đó liền theo cô đi xuống lầu.
Triệu Vũ đã nhận nuôi Niên Kỷ vào ba năm trước. Khi đó cô vẫn đang thuê nhà cùng một người bạn sống ở Bắc Điểu, một ngày nọ, người bạn này bất ngờ mang về một chú mèo con ba tháng tuổi, lông xù và có màu vàng, cậu ấy đặt tên cho nó là Kiwi.
Chú mèo vô cùng lém lỉnh và dễ thương, cô cùng với người bạn của mình vô cùng thích nó. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, công việc của bạn cô ngày càng bận rộn, cậu ấy dần dần không còn quan tâm nhiều đến thú cưng của mình. Khay vệ sinh dành cho mèo cũng thường không được dọn dẹp trong nhiều ngày.
Triệu Vũ không thể nhịn được nữa, nên cô đã chủ động dọn dẹp và chăm sóc cho nó. Chú mèo nhỏ dần dà cũng trở nên yêu quý cô, thường xuyên bám dính đến sau lưng, đã vậy còn đòi ngủ chung. Lúc đầu, Triệu Vũ không cho vì cô ưa sạch sẽ, nhưng càng về sau lại càng không chịu nổi tên nhóc này, suốt ngày làm tổ trước cửa phòng ngủ của cô, ngày đêm cào cửa ồn ào không chịu nổi, cuối cùng cô chỉ có thể để nó vào.
Sau đó, bạn của cô đột ngột rời khỏi Bắc Kinh, chú mèo cũng vì thế mà do cô chăm sóc. Triệu Vũ không thích cái tên Kiwi, vì vậy cô đã đặt cho nó một cái tên mới—Niên Kỷ.
Tên nhóc này chỉ số thông minh không cao lắm, cứ ba ngày lại trèo lên cái màn hình tv, ngoại trừ ăn nhiều ra thì chả có ưu điểm gì. Mặc dù Triệu Vũ thường xuyên phàn nàn về con mèo ngu ngốc của mình, nhưng trong lòng cô vẫn rất yêu nó. Tên nhóc này lười chết đi được, ngày thường để nó vận động nó lại không chịu, không biết hôm nay tiểu mập mạp này xảy ra chuyện gì, chân tay trở nên linh hoạt hơn, dời mắt một chút là đã chạy ra khỏi nhà.
Chạy đi đâu mất tiêu rồi?: Triệu Vũ vừa suy nghĩ vừa tìm kiếm không mục đích xung quanh khu chung cư. Tuy nhiên, sau nửa giờ tìm kiếm, vẫn không có kết quả.
Thấy cô sắp rơi nước mắt, Lương Khâu Mộc nhanh chóng nói: "Đừng lo, nó chỉ ở loanh quanh đây thôi, có nhân viên bảo vệ ở cổng, tôi đã hỏi rồi, chú ấy nói không có con mèo nào chạy ra khỏi cổng cả. Nếu không, tôi sẽ gọi cho chủ sở hữu chung cư và nhờ họ giúp cô đi tìm. "
Triệu Vũ gật đầu, đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lao vào bụi rậm cách đó không xa.
Cô không kịp nghĩ ngợi liền đuổi theo. Lương Khâu Mộc ở phía sau cô kêu lên: "Cẩn thận, phía trước có một cái hồ!"
Lời còn chưa dứt, Triệu Vũ đã trực tiếp té xuống ao.
May mắn thay, nước trong ao cạn, không có gì ngoài một vài con cá chép. Triệu Vũ băng qua hồ nước, bước đôi chân đầy bùn và chạy vào bụi cây với nửa ống quần ướt sũng.
Con mèo màu cam nhìn thấy cô đuổi theo liền quay đầu trốn đi một lần nữa. Triệu Vũ hét lên đuổi theo nó, thở hổn hển. Sau khi chạy được mười phút, cuối cùng cô cũng bắt được.
Tên nhóc này y như một con chuột, lăn lóc ở trong bụi cây làm bẩn cả mình, cô mang về nhà tắm rửa hơn một giờ, cuối cùng cũng trở về thành tiểu mập mạp mũm mĩm.
Cùng lúc đó, những người hàng xóm bên cạnh cũng dần im lặng.
Vào ngày thứ hai sau khi hai người cãi nhau, Triệu Vũ đã nghe được rất nhiều lời đàm tiếu về gia đình của Trần Vỹ từ chú Đỗ và dì Lưu.
Trần Vỹ là một người có tính cách thích cạnh tranh, ước mơ lớn nhất trong đời của cô là mua một căn nhà ở thành phố và trở thành một bậc thầy. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô theo chồng là Vu Trí Viễn đến Thông Châu, với sự giúp đỡ của gia đình, cô đã mua một căn nhà bằng khoản cho vay. Sau đó, Vu Trí Viễn vào một công ty Internet lớn còn Trần Vỹ thì hiện đang làm việc chăm chỉ trong ngành khách sạn khoảng bảy hoặc tám năm. Cuối cùng cô cũng đảm nhận vị trí giám đốc văn phòng của một khách sạn do nước ngoài tài trợ. Chỉ hai năm sau khi làm việc, Vu Trí Viễn đã xin nghỉ và bắt đầu kinh doanh riêng cho mình. Công ty đã đạt được những bước tiến lớn trong suốt chặng đường và giành được thành công nhà tài trợ B nổi tiếng, mọi chuyện đang dần thuận lợi.
Tình cờ là hai cô con gái cũng sắp đối mặt với kỳ thi, Trần Vỹ lại quá bận rộn, còn tưởng rằng tình hình công ty của chồng làm ăn rất phát đạt, là một người vợ của anh, cô nghĩ mình sẽ thành công lọt vào vòng các quý cô quý tộc, vì vậy cô đã quyết định từ chức và làm việc bán thời gian ở nhà. Gia đình chuyển đến Triều Dương, nó thật sự là khoảng khắc vô cùng tốt đẹp. Đáng tiếc, vừa làm chủ chưa được bao lâu, công ty của chồng cô bắt đầu sa sút. Thấy công ty làm ăn thua lỗ năm này qua năm khác, cả hai không còn cách nào khác đành cùng con gái trở về Thông Châu.
Ngày nay, công ty của Vu Trí Viễn vẫn đang chết dở, Trần Vỹ chỉ có thể đặt hy vọng sống vào hai cô con gái của mình. Tuy nhiên, đứa con gái lớn đã để mẹ cô phải lo lắng, cô gái này tên là Vu Kiều Dương, năm nay là học sinh năm nhất trung học, điểm học tập không được tốt, mỗi ngày đều nghĩ đến việc ăn chơi, ăn uống, điều này thực sự khiến Trần Vỹ phải đau đầu. May mắn thay, cô con gái thứ hai, Vu Tiểu Húc, rất có tính cạnh tranh, Tiểu Húc nhỏ hơn Kiều Dương hai tuổi, cô bé được nhảy hai lớp ở trường tiểu học, hiện đang học cùng lớp với chị gái của mình, cô rất thông minh.
Chú và dì tính toán rằng, lần trước Trần Vỹ bị Triệu Vũ chế giễu một cách mỉa mai như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ và có lẽ sẽ không tiếp tục dạy đàn piano điện tử và đàn nhị một mình cho con gái nữa.
Triệu Vũ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều này.
Phía Trần Vỹ bên này đúng thật là làm theo lời chú dì nói, mặc dù lúc đầu cô ta có đánh trả Triệu Vũ mấy lần, nhưng dần dần tự tin của cô ta càng ngày càng yếu, không đến một tuần liền hoàn toàn gục ngã.
Triệu Vũ thở phào nhẹ nhõm, thế giới cuối cùng cũng đã bình lặng, một người một mèo lại sống một cuộc sống yên bình.
Đương nhiên, nhờ có người nhà Trần Vỹ, cô càng ngày càng dậy sớm, có khi dậy tám giờ không cần đặt đồng hồ báo thức.
Buổi sáng hai tuần sau, Triệu Vũ đang vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại di động trong phòng bếp, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt, giống như có thứ gì đó đang cào vào cửa.
Cô cảnh giác đứng dậy, chộp lấy cây gậy ở gần, nhanh chóng bước tới mở cửa. Tuy nhiên, lại không có ai ở bên ngoài.
Đang băn khoăn thì hai tiếng mèo kêu meo meo phát ra từ dưới chân cô. Triệu Vũ nhìn xuống thì thấy một con mèo màu cam trông giống như Niên Kỷ đang ngồi xổm dưới chân cô. Một người một mèo ngơ ngác nhìn nhau. Triệu Vũ lại nhìn con mèo cam đang ăn trong phòng khách, lại nhìn con ngoài cửa, kinh ngạc nói: "Mèo nhà ai đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]