Thậtra hạnh phúc chỉ là một tiếng “Được!” của anh.
Mấy ngày tiếp theo, cũng làtrước sau như một mệt muốn chết, vô số chương trình học báo cáo rồi luận văn,từng cái từng cái làm cho cảm xúc của Thẩm Tích Phàm thấp đến cực điểm, cô đãsớm bị cảnh báo, Connell là “đại học cướp đoạt thời gian giấc ngủ bốn năm củacon người”, nhưng chân chính trải qua cái loại tư vị đau khổ thế này chỉ có thểtự mình than vãn thôi.
Thời tiết tháng 1 bỗng nhiên chuyển lạnh, gió rétlùa rít thật lợi hại, cản bản từ một cái trường người người náo nhiệt ồn ào,bỗng nhiên trở nên im lặng dị thường, thời tiết cùng con người như có điểmtương lân, cả người cô cũng trở nên tối tăm, ưu buồn.
Còn có hai ngày nữa chính là tết theo lịch TrungQuốc, nhưng ở thị trấn nhỏ Newyork đối diện bờ đại dương này, lại chẳngcó cái không khí báo hiệu gì, không có đèn lồng màu đỏ, không có pháo hoa, cũngchẳng thấy dòng người tập nập đi mua sắm đồ cho năm mới, không có sủi cảo, bánhtrôi.
Không có người nhà, không có những lời chúc phúc,cũng không có anh làm bạn, sống một ngày bằng cả một năm.
Bầu trời Ithaca trống rỗng một màu xám, chua xót, códự báo tuyết rơi nhưng lại không có những bông tuyết nhỏ bay bay, bầu không khínặng nề đè ép trong lòng cô. Ngày trôi qua như vậy, thật sự là cô đơn, tịchmịch.
Ngày như thế, chỉ thích hợp nặng nề ngủ,chứ khôngphải theo học thảo luận team work buồn tẻ ngồi trong phòng bày ra phương án.
Cô không khỏi nhướn mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058063/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.