Ý dĩ nhân – ngọt, nồng,hơi lạnh, kiện tỳ trừ thấp, thanh nhiệt; Có thể buông tay một tìnhyêu đó cũng là một loại dũng khí^^.
Hà Tô Diệp ngắtđiện thoại, không khỏi mỉm cười, ngơ ngẩn đứng một lúc lâu, mãi cho đến khi cómột đứa bé kéo tay áo anh: “Anh ơi, em có việc muốn nhờ anh.”
Anh mới vội giật mình,sém chút nữa rơi cả di động xuống, bà lão bên cạnh cười nói: “Cái thằng bé này!Có phải là điện thoại của cháu dâu ta không?”
Vừa mới định giải thích,thì một bác trung niên khác nhảy vào: “Đám thanh niên tới nơi này chắc là khôngquen, trong nhà vẫn còn có vợ, con, hẳn là luyến tiếc đi! Thật sự là thiệt thòicho các cậu rồi!”
Lập tức có người hô: “Bácsĩ Hà lấy vợ rồi à! Hai năm trước tới đây mới có một người, sao mà ở vài ngàyrồi cũng không lộ ra tí tin tức nào, theo lý thì chúng ta hẳn phải mời bác sĩmột bữa nhỉ!”.
Xung quang những ngườibiết anh đều bắt đầu ồn ào, vài bác sĩ quen thuộc vụng trộm cười, chỉ còn lạianh người có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, định mở miệng vài lần lại ngang ngạnhkhông thốt thành lời.
Coi như xong, đã hiểu lầmliền thành hiểu lầm luôn đi, anh thế mà lại rất thích cái cảm giác này.
Vùng núi nghèo khó, tạinơi này bác sĩ rất được chào đón, truyền thống bao nhiêu năm vẫn thật cổ hủ,tiện thể, bao gồm cả việc chữa các loại bệnh.
Nghèo hàn cũng mang đếnrất nhiều khó khăn và nỗi khổ; mẹ của em trai này bị ốm nằm trên giường đã mấytháng, chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058052/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.