Loạiô mai hoàn toàn khác, các độc giả mời đọc tiếp.
Trời đầu xuân tháng 3 bỗng nhiên khác thường,không khí trở nên ẩm ướt kì lạ, trong khoảng không luôn có sương mù xua đikhông dứt, bao phủ quanh thân, ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy khó khăn.
Gần đây, trên cánh tay của Thẩm Tích Phàm xuất hiệnmột loại mụn cơm nhỏ kì quái, thật ngứa, cô thử bôi rất nhiều thuốc mỡ nhưngvẫn vô dụng.
Thời gian thật lâu cô không nhìn thấy Hà Tô Diệp,nghe Khâu Thiên nói anh đang bận rộn với một loại thuốc mới, mỗi ngày đều mệttới nửa sống nửa chết, số con la so với anh còn tốt hơn. Cầm bệnh án trong tay,cô thở dài, vẫn là không cần làm phiền anh, trực tiếp tìm đến khoa da liễu làđược rồi.
Nhưng, khi cô vừa đến khoa da liễu liền hối hận, bácsĩ xem lướt qua, hừ hừ hai tiếng vội viết cái đơn thuốc, trong lòng cô rétlạnh, đơn thuốc này có thể trị bệnh được sao, thật sự là không nắm chắc.
Đứng hoang mang ở chỗ thu phí, bỗng nhiên có ngườigọi cô. Thẩm Tích Phàm nhìn lại, Khâu Thiên mặc chiếc áo dài màu trắng, ôm đốngbệnh án đi tới, hình tượng này, thật đúng là có chút hương vị hành y tế thế.Đáng tiếc, còn cách xa so với Hà Tô Diệp.
Khâu Thiên lại gần hỏi: “Sao thế? Đau đầu nhức óc,cảm cúm phát sốt?”
Thẩm Tích Phàm lắc đầu, xắn lên tay áo: “Anh nhìnxem giúp tôi, đây là cái thứ gì, ngứa muốn chết!”
Khâu Thiên kỳ quái: “ Sao không đi tìm Tiêm TiêmGiác? Đây là cô bị bệnh mẩn ngứa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058028/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.