Uấtkim hương – hay Tulip là hoa, cũng là thuốc, rất đẹp, nhưng có chút đau thươngmờ nhạt.
Buổi sáng khi chưa tới 6 giờ, Hà TôDiệp đã bị tiếng điện thoại đánh thức, anh vội nghe máy, bên kia là giọng củamột người phụ nữ lòng như lửa đốt thất thanh: “Bác sĩ Lưu, mau tới cứu giúp,bệnh nhân giường số 18 sợ là không qua được!”
Anh lập tức ngây ngẩn cả người, vừa định nói cho cônhầm rồi, đối phương lại một hồi giải thích: “ Thật xin lỗi, tôi gọi nhầmrồi, gọi nhầm rồi!”.
Anh yên lặng, nhếch miệng cười tắt điện thoại, nằm ởtrên giường làm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát dậy luôn.
Sáng sớm mùa đông bình mình cực trễ, trời gần 6 giờsáng mà vẫn tối đen một mảnh. Anh một tay bánh mì chấm sữa ăn, một tay lật luậnvăn, ánh mắt không ngừng nhìn lướt, anh càng xem càng buồn bực,thở dài: Lí Giớitiểu tử kia càng ngày càng có thể thợ may ăn dẻ, thợ vẽ ăn hồ*, luận văn nhưthế này cầm giao cho giáo sư, cũng không sợ bị lột da.
(* gần như là cắt xén nguyên vật liệu trong thi côngấy! ở đây chỉ Lí Giới ăn bớt viết thiếu thì phải! (^。^)
Thuận tay cầm bút, xóa đi một đoạn lớn nội dung vôdụng, anh liền gọi điện thoại cho Lí Giới.
Lí Giới đang ngủ tới mức thiên hôn địa ám*ở phòngtrực ban, điện thoại kêu vang lập tức hồn bay phách tán, vừa nhìn thấy dòng chữHà Tô Diệp, liền bắt đầu oán giận: “Anh giai à, anh nội tiết mất cân đối sao?Sớm như thế mà đã dậy!”.
(* ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058011/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.