Chương trước
Chương sau
Anh kéo tay cô đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt thật sâu nhìn vào mắt cô, mỗi câu mỗi chữ đều nghiêm túc, nói: “Giản Vi, em nghe đây, Lâm Cẩn Ngôn anh sống hai mươi bảy năm, em là người con gái đầu tiên khiến anh động lòng, thậm chí có thể chi phối toàn bộ tâm tình của anh. Trông thấy em bệnh anh sẽ đau lòng, sẽ không khống chế nổi muốn đối xử tốt với em, suốt ngày luôn nghĩ tới em, dù lúc bận rộn công việc cũng thường xuyên vì nhớ tới em mà phân tâm, sau khi em đi cùng nam sinh khác, anh tan nát cõi lòng hận không thể bắt em về giam cầm bên cạnh anh….”

Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cảm giác mình ngây thơ giống như thằng nhóc mười mấy tuổi, từ trước tới giờ anh luôn cảm thấy mình chính là người mà dù trước mặt xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có thể trưng ra bộ dạng thấy biến không loạn, mặc dù lần trước công ty xảy ra vấn đề lớn, suýt chút nữa phá sản, anh cũng không có nửa phần hoảng loạn.

Mãi đến khi gặp được Giản Vi, tâm tình trở nên không thể khống chế.

Giản Vi nghe Lâm Cẩn Ngôn thổ lộ mấy lời này, ngoài cảm động vui sướng ra, còn vô cùng khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không mấy vui nhìn anh: “Vậy sao lúc trước anh nói không thích em?”

Lâm Cẩn Ngôn buồn bực: “Anh từng nói không thích em?”

“Từng nói mà!” Giản Vi nghĩ tới chuyện ngày hôm đó lại không nhịn được tức giận trừng mắt liếc anh, giọng điệu hơi chua chát nói: “Lần trước mẹ anh tới tìm anh, chính tai em nghe thấy. Dì còn hỏi anh có phải anh thích em không, anh nói không phải, còn nói chờ sau khi em lên đại học thì sẽ bảo em chuyển đi!”

Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, vài giây sau đột nhiên hiểu ra gì đó.

Trong lúc nhất thời không biết nên tức hay nên cười, đưa tay cốc nhẹ trán Giản Vi, “Giản Vi, em ngốc chết đi được!”

Giản Vi sờ trán bị anh cốc đau, lẩm bẩm nói: “Sao anh cốc người ta, đau chết mất.”

“Em ngốc như vậy, không đau vài lần thì không thông minh ra được.”

Giản Vi mở to mắt: “Anh mới ngốc ấy!”

Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, trong mắt đầy vui vẻ, nói: “Anh nói chứ sao tự nhiên từ sau ngày đó thái độ của em đối với anh liền kỳ quái, là vì cho rằng anh không thích em?”

“Không phải!” Giản Vi không giải thích, bĩu môi rồi nói một câu: “Anh nói sẽ bảo em chuyển đi.”

Lâm Cẩn Ngôn đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, “Đó là anh lừa mẹ anh, em nghe mà không hiểu à?”

Giản Vi nghiêng đầu, có chút buồn bực nói: “Nghe không ra.”

Làm sao cô có thể biết rõ anh đang suy nghĩ gì được chứ?

Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới hàng loạt hành động sau đó của Giản Vi, khóe miệng đột nhiên cong lên, bỗng ôm eo Giản Vi, kéo cô ngồi lên đùi anh.

Giản Vi bất ngờ không kịp phòng bị, sợ tới mức toàn thân cứng đờ, hai tay dưới người vô thức chống lên vai anh: “Anh… Anh muốn làm gì?”

Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: “Cho nên lúc đó nói gì mà không thích đàn ông lớn tuổi, thích trẻ tuổi, cũng là cố ý chọc tức anh?”

Giản Vi bị vạch trần tâm tư, hơi thẹn thùng: “Anh… Anh thả em xuống trước đi….”

Cô theo bản năng giãy dụa muốn từ trên đùi Lâm Cẩn Ngôn xuống dưới, lại bị anh ôm càng chặt hơn, ánh mắt anh hơi tối xuống, giọng khàn khàn nói: “Nếu em còn động đậy nữa, anh không dám đảm bảo sẽ không làm gì em đâu.”

Giản Vi sợ tới mức trợn tròn mắt, hai tay lập tức che ngực: “Anh…. Anh không được đũa giỡn lưu manh!”

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, khóe mắt chứa ý cười.

Giản Vi đỏ bừng mặt, giải thích: “Em…. Em còn nhỏ lắm!”

Tầm mắt Lâm Cẩn Ngôn lướt qua ngực cô, cười như không cười đáp một tiếng: “Ừ, đúng là còn rất nhỏ!”

Giản Vi thấy anh nhìn chằm chằm ngực mình, vừa thẹn vừa giận, vội che ánh mắt anh: “Không cho anh nhìn!”

Lâm Cẩn Ngôn cười kéo tay cô xuống, nhìn cô thật sâu, giọng mập mờ: “Xấu hổ gì chứ? Sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả của em đều là của anh.”

“Anh đừng nói nữa!” Giản Vi vừa thẹn vừa lúng túng, chưa từ bỏ ý định che miệng anh.

Haizzz, trước kia sao không phát hiện trong con người chính nhân quân tử của anh thì ra còn cất giấu tư tưởng lưu manh như vậy chứ?

Lâm Cẩn Ngôn phảng phất như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên khẽ cắn lỗ tai cô, cười nhẹ nói: “Yên tâm, anh chỉ đùa giỡn lưu manh với một mình em thôi.”

Giản Vi nhướng mi: “…. Vậy có phải em nên cảm thấy vinh hạnh không?”

Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, đột nhiên cười to: “Ừ, em cũng có thể đùa giỡn lưu manh với anh.”

Anh dựa lưng vào sofa, đưa tay kéo cà vạt xuống, sau đó liền cầm cà vạt bỏ vào trong tay Giản Vi, ý cười rất sâu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em muốn lưu manh thế nào thì cứ lưu manh thế đó, anh tuyệt đối phối hợp.”

Giản Vi bị anh chọc cười, cầm cà vạt ném sang bên cạnh, “Ai muốn náo loạn cùng anh chứ.”

Cô ngồi thẳng người, thu liễm ý cười, “Nghiêm chỉnh mà nói mẹ anh không thích em, nếu bà không cho chúng ta ở bên nhau thì làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, nhìn cô, ánh mắt kiên định mà lại khí phách, gằn từng câu từng chữ nói: “Em cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn anh còn không che chở được cho người phụ nữ của mình sao?”

Giản Vi sững sờ nhìn anh.

Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn dịu dàng, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gò má cô, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu chút uất ức nào, chỉ cần em ở chung với anh là được, những thứ khác cứ giao cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.