Chương trước
Chương sau
Lời này của Giản Vi là nóng lòng phủi sạch quan hệ với Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn tức đến cơn giận bốc thẳng lên não.

Giản Vi nhìn anh, nói: “Tôi và anh không thân chẳng quen, thiếu nợ tiền anh, đương nhiên phải trả.”

Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, sau hồi lâu, đột nhiên cất giọng cười lạnh: “Trả? Giản Vi, cô nợ tôi, đời này cô không trả nổi đâu!”

Giọng anh đột nhiên sắc bén, cả người Giản Vi chấn động, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, môi run rẩy, tựa như muốn nói gì đó nhưng do dự một lúc lại không nói gì.

Lâm Cẩn Ngôn nói đúng, cô thiếu nợ anh, cả đời này cũng không trả được, cho dù có thể trả nợ tiền, song nợ ân tình thì không trả nổi.

Cô lập tức á khẩu không trả lời được, không cách nào phản bác lại.

Lâm Cẩn Ngôn phảng phất như muốn ngay cả tiền cô cũng không trả nổi, dưới tình huống cô kiên quyết tỏ vẻ không muốn mua bất cứ thứ gì, trực tiếp tự chủ trương mua cho cô một đống lớn, quần áo giày dép túi xách, cuối cùng xếp đầy ghế sau xe, ngoài ra còn đổi điện thoại, mua máy tính cho cô.

Vừa cầm điện thoại lên, Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp lưu số anh vào, còn tự chủ trương cài đặt là số người nhà cho cô.

Trên đường về nhà, Giản Vi nhìn đồ chất đầy phía sau, cảm giác như người đang sống sờ sờ thì bị cắt một miếng thịt, trong đầu tràn đầy suy nghĩ duy nhất: Lãng phí, quá lãng phí!

Trước kia thiếu nợ Lâm Cẩn Ngôn tiền, cảm thấy mình cố gắng một chút chắc là có thể trả lại được, còn bây giờ nhìn đống sản phẩm cao cấp đằng sau….

Không biết đăng lên mạng có bán được giá gốc không nhỉ?

Đi được nửa đường, Lâm Cẩn Ngôn có điện thoại, trong công ty có việc cần anh xử lý, anh đưa Giản Vi về tới cổng, sau khi xách hết toàn bộ đồ đạc vào trong phòng thì lập tức lái xe rời đi.

Túi lớn túi nhỏ chất đầy sofa, dì Lan tò mò chạy tới xem, vừa thấy giá của những món đồ kia, đôi mắt trợn to, nói với Giản Vi, “Vi Vi, cậu chủ đối xử với con rất tốt.”

Từ trước tới giờ chưa từng thấy cậu chủ dùng tiền cho phụ nữ, ngay cả bản thân cậu chủ cũng chưa từng xài tiền nhiều như vậy.

Giản Vi không biết nên cười hay nên làm gì, nếu như trước hôm nay, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mua nhiều đồ cho cô như vậy, cô có thể cho rằng anh thích cô, nhưng bây giờ… Có lẽ anh xem cô là em gái?

Trong đống đồ hôm nay Lâm Cẩn Ngôn mua cho Giản Vi, cô thích nhất là chiếc máy tính, sắp lên đại học, máy tính nhất định là thứ không thể thiếu.

Nhưng cô vẫn muốn trả tiền lại cho anh.

Những bộ quần áo và túi xách kia, sau khi xách lên lầu thì bỏ nguyên xi vào trong tủ quần áo, không có ý định mặc, mà cũng không tính đụng vào.

Trời vừa rạng sáng, Giản Vi không ngủ được, xuống lầu rót nước, lúc đi qua lầu hai, theo bản năng nhìn lướt qua phòng Lâm Cẩn Ngôn, phòng vẫn mở cửa, trong phòng tối như mực, hình như người còn chưa về.

Nhớ tới hôm nay vẻ mặt anh nặng nề khi nghe điện thoại, Giản Vi không khỏi có chút lo lắng, xuống lầu rót nước, mở cửa chính ra, đi tới đi lui trong sân, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đầu đường, chờ Lâm Cẩn Ngôn trở về.

Giản Vi đứng trong sân hơn một tiếng, đứng mệt thì vào cửa ngồi trên bậc thang.

Một tay bưng ly nước, một tay chống cằm.

Đêm dài vắng người, tâm tình cũng trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Không thể kiềm chế động tâm với Lâm Cẩn Ngôn, là chuyện của cô, nhưng Lâm Cẩn Ngôn hoàn toàn không làm gì sai, ban ngày cô không nên vô cớ cáu giận với anh.

Cô có chút khổ sở, có chút không biết sau nay nên ở chung với Lâm Cẩn Ngôn thế nào. Thích một người thì dễ dàng, nhưng quên một người có thể dễ dàng như vậy không? Có lẽ cô nên cố gắng tránh ở cùng một chỗ với Lâm Cẩn Ngôn, thời gian dài có lẽ sẽ quên được?

Trong đầu suy nghĩ lộn xộn rất nhiều thứ, lúc sắp ba giờ sáng, rốt cuộc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy vào đầu đường.

Xe hơi màu đen chạy vào sân nhỏ, trái tim Giản Vi đập mạnh, gần như là phản xạ có điều kiện từ trên bậc thềm đứng lên, khom lưng, xoay người chạy về phòng, bình bịch chạy lên lầu, sợ bị Lâm Cẩn Ngôn phát hiện cô đang đợi anh.

Nhưng Lâm Cẩn Ngôn đã trông thấy cô, dừng xe xong vào nhà đi thẳng lên lầu ba.

Đứng trước cửa phòng Giản Vi, khẽ giõ cửa.

Giản Vi rúc trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh, đảo mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Lâm Cẩn Ngôn gõ cửa một lúc, Giản Vi vẫn không lên tiếng, mở miệng nói: “Biết cô còn chưa ngủ, mau ra đây.”

Giản Vi vội nhắm chặt mắt, đầu chui vào trong chăn, giả vờ như không nghe thấy gì.

Lâm Cẩn Ngôn đợi một lúc, lại gõ cửa rồi nói: “Tôi đói bụng, cô đi úp bát mỳ cho tôi đi.”

Giản Vi bĩu môi thầm nghĩ: Khi nào thì cô trở thành đầu bếp riêng của anh? Đáng ghét.

Lâm Cẩn Ngôn gọi hồi lâu, bên trong chút động tĩnh cũng không có, đưa tay xoa cằm, chậc chậc cảm thán một tiếng: Thật đúng là đồ sói mắt trắng mà.

Gõ cửa hồi lâu, không gọi được Giản Vi ra, ngược lại khiến dì Lan ở phòng bên cạnh thức dậy.

Dì Lan khoác áo đi ra, nói với Lâm Cẩn Ngôn: “Cậu chủ muốn ăn mì hả, tôi đi làm cho cậu, cậu về phòng nghỉ trước đi, tôi lập tức mang lên cho cậu.”

Nhưng thật ra Lâm Cẩn Ngôn nào muốn ăn mì, bất quá chỉ là muốn ở cùng Giản Vi một lúc, lúc này dì Lan bỗng dưng chạy ra, đụng thẳng vào họng súng.

Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn tối sầm, giọng điệu vô cùng khó chịu, “Đột nhiên không muốn ăn nữa!”

Nói xong nổi giận đùng đùng đi xuống lầu.

Vẻ mặt dì Lan mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cẩn Ngôn, lần này cậu chủ ăn phải thuốc nổ à?

…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.