Ở trong sơn trang cùng Lâm Cẩn Ngôn một ngày rưỡi, chiều chủ nhật thì xuống núi.
Trở lại trong thành phố đã hơn sáu giờ tối, Lâm Cẩn Ngôn dẫn cô đi ăn tối, sau đó liền đưa cô tới trường để học lớp tự học buổi tối.
Tuần cuối trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, ai cũng cố gắng giảm bớt áp lực cho mình, nhưng thật sự là áp lực không phải nói giảm là có thể giảm được, cho dù biểu hiện hi hi ha ha bên ngoài thì sâu trong lòng thật ra tràn đầy lo lắng.
Giản Vi cũng giống vậy, nhưng tâm tình cô coi như khá ổn, hàng ngày nên đọc sách thì đọc sách, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không cố sức thức đêm học bài, hàng ngày mười giờ tối liền ngoan ngoãn lên giường ngủ, sáu giờ sáng ngoan ngoãn thức dậy.
Làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cứ như vậy ngược lại không thấy căng thẳng mấy.
Đêm đầu tiên hôm thi đại học trời mưa một trận to, ngày hôm sau thời tiết hết sức mát mẻ.
Lâm Cẩn Ngôn không đi làm, ở nhà chờ đưa Giản Vi đi thi đại học.
Giản Vi ngồi trên xe, không biết vì sao có cảm giác như kiểu con gái nuôi của Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi thi bên trong, Lâm Cẩn Ngôn thì đứng bên ngoài đợi cô.
Mười một giờ rưỡi, buổi thi ngữ văn kết thúc.
Đám học sinh rối rít từ trong địa điểm thi đi ra, có số thì vẻ mặt khổ sở, có số thì mặt không biểu tình, cũng có một số thì vì thi tốt nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-ngot-ngao-nhat/2561098/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.