Tin nhắn gửi đi, rất nhanh Mạnh Dao đã gọi lại, hỏi: “Lâm tổng, hành trình tuần sau của anh còn chưa sắp xếp, cần tôi đặt vé máy bay bay tới chỗ kia xem một chút không?”
Lâm Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cuối tuần sau ngày mấy?”
“Ngày 7,8.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mi, nói: “Đặt ngày 10 đi, tuần sau tôi có việc.”
Mạnh Dao khựng lại, đột nhiên nhớ ra hình như tuần sau là kỳ thi đại học, trong nháy mắt hiểu ra, vội đáp: “Dạ, vậy thì đặt vé ngày 10 nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn cúp điện thoại, ném di động lên bàn trà, đứng dậy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, hơi nước bay lên vùn vụt, nước nóng hổi từ trong nồi tràn ra ngoài, Lâm Cẩn Ngôn lập tức đi qua, theo bản năng cầm nắp vung lên, kết quả tay bị nước nóng tràn ra, anh nhíu mày một cái lập tức rút tay về, một giây sau mới nhớ ra phải tắt bếp trước.
Lửa tắt, cuối cùng nước cũng chầm chầm ngừng sôi, ngón tay Lâm Cẩn Ngôn bị phỏng nước đau vô cùng, anh đưa tay để dưới vòi nước giội hồi lâu, tắt nước lại đau rát như cũ.
Trong bất cứ chuyện gì Lâm Cẩn Ngôn đều có thể làm rất bình tĩnh, duy chỉ có chuyện vào bếp là hoàn toàn mù tịt.
Chỗ mu bàn tay bị bỏng đỏ một mảng lớn, cảm giác đau đớn vô cùng, dứt khoát không để ý nữa, đổ nước gừng vào chén bưng lên cho Giản Vi.
Giản Vi nghe anh nói đừng khóa cửa nên cũng không ngủ, ôm bụng co rúc trong chăn, đôi mắt nhìn cửa ra vào không nhấp nháy.
Lúc nghe tiếng mở cửa, đôi mắt bỗng lóe lên một cái.
Trong phòng, đèn đầu giường sáng rực, ánh sáng màu vàng ấm, đôi mắt đen kịt của Giản Vi mở to.
Lâm Cẩn Ngôn bật đèn chùm lên, đi vào bưng chén đưa cho cô, “Còn nóng, ngồi dậy uống đi.”
Giản Vi lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhận lấy chén, cúi đầu nhìn, là một chén nước gừng nóng hổi.
Cô ngẩng đầu hơi kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Ngôn, “Anh làm à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, không hiểu sao cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh bình tĩnh dời tầm mắt, thuận miệng lảng sang chuyện khác: “Cuối tuần thi đại học à?”
Giản Vi gật đầu: “Nghĩ đến chuyện này là tôi căng thẳng.”
“Không phải chỉ thi đại học thôi sao, có gì mà căng thẳng.”
Giản Vi bĩu môi: “Người học giỏi như anh chắc không hiểu được tâm tình của học sinh bình thường như chúng tôi đâu.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói: “Cuối tuần này tôi ở nhà, đến lúc đó dẫn cô đi một nơi.”
Giản Vi sững sờ, tò mò hỏi: “Chỗ nào vậy?”
“Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Lúc ra cửa là hơn bảy giờ sáng, mặt trời chưa lên hẳn, sáng sớm ngày hè vạn dặm không mây, trong làn gió nhẹ chen chúc vài phần ấm áp.
Xe chạy ra vùng ngoại thành, dọc đường đi rất vắng người, mà ngay cả xe hơi cũng ít. Dưới bầu trời xanh thẳm, đường vào rừng rất sạch sẽ, hai bên đường trồng nhiều cây đại thụ, thân cây rất cao, cành lá rậm rạp, lá xanh mơn mởn rũ xuống, bị gió nhẹ thổi khẽ đong đưa.
Giản Vi đặt hai tay lên cửa kính, cằm đặt trên tay, nhắm mắt lại để mặc gió thổi.
Gió nhẹ quét qua mặt, vô cùng dịu nhẹ.
Cô cong môi, tâm tình vô cùng tĩnh lặng, đời này chưa từng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc như giờ phút này.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên ghế lái, Giản Vi tựa vào bệ cửa kính, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, miệng hát ngâm nga, giọng mềm mại, vang vọng trong rừng cây yên tĩnh, có cảm giác của năm tháng tĩnh lặng.
Xe đi trên đường gần ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc tới dưới chân núi.
Giản Vi đang ngủ, đầu lệch ra bên ngoài cửa kính, học tập căng thẳng mấy ngày liên tục, có vẻ cô vô cùng mệt mỏi.
Lâm Cẩn Ngôn dừng hẳn xe, ngồi trong xe chờ một lúc, vốn muốn chờ Giản Vi tự tỉnh lại, nhưng chờ hơn nửa tiếng mà cô chưa có ý tỉnh, liền vỗ nhẹ lên mặt cô, “Giản Vi, Giản Vi tỉnh nào.”
Giản Vi đang mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe có tiếng người đang gọi mình, cô xoa mắt, từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Cẩn Ngôn phóng đại trước mặt, cô sợ tới mức giật mình một cái, lập tức tỉnh ngủ, thân thể theo bản năng lùi ra sau, nhưng đằng sau chính là thành ghế, không thể lùi được, chỉ có thể căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn cách cô rất gần, trống ngực cô đập mạnh, nói chuyện có chút cà lăm: “Đến…. Đến nơi chưa?”
Lâm Cẩn Ngôn “Rồi” một tiếng, lúc này mới bình tĩnh nâng người ngồi lên, nói: “Xuống xe đi, đây là đường lên núi.”
Giản Vi nghe vậy, cả kinh trợn tròn mắt, vô thức nhìn ngoài cửa sổ, phía trước cách xe không xa có một tòa núi cao, bậc thang đá xanh kéo dài lên trên, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Giản Vi ngu người, “Leo…. Leo lên trên á?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, nói: “Xuống xe đi.”
Nói xong bước xuống xe trước.
Giản Vi nhìn dãy núi cao kia thấy đau đầu, nhíu mày từ trong xe bước xuống.
Cô còn tưởng Lâm Cẩn Ngôn mang cô tới chỗ nào đó nghỉ ngơi, kết quả là đi leo núi.
Giản Vi có chút lo lắng, hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Tôi có thể leo được không?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói: “Đi chậm một chút, không xa mấy đâu, ngay giữa sườn núi.”
Nói thì nói như vậy nhưng dù sao Giản Vi cũng từng phẫu thuật, nên phải hết sức tránh vận động kịch liệt, sau khi leo lên mười phút mặt đã đỏ bừng, có chút không chịu nổi.
Cô ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi, phất tay với Lâm Cẩn Ngôn, “Tôi không leo nổi nữa, nghỉ một lát đã.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, lúc này đi lên vừa đúng lúc cơm trưa, dứt khoát đi tới trước mặt Giản Vi, ngồi xổm xuống nói: “Leo lên.”
Giản Vi kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô hồi lâu không động đậy, quay đầu lại, chỉ thấy cô đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Anh hơi nhíu mày, nói: “Còn nghĩ gì nữa? Leo lên đi.”
Bậc thang ở đây không tính là cao, nhưng cũng không thấp, cõng cô leo núi sẽ mệt mỏi cỡ nào, Giản Vi vội lắc đầu nói: “Vẫn là tự tôi đi thôi.”
Nói xong muốn đứng lên.
Nào biết vừa đứng lên đã bị Lâm Cẩn Ngôn kéo cổ tay vắt lên cổ anh, anh nói một câu “Ôm cho chặt” rồi trực tiếp xốc cô lên lưng.
Giản Vi bị dọa, vội vàng vòng hai tay ôm chặt cổ anh, Lâm Cẩn Ngôn bị nghẹn, dở khóc dở cười: “Cô thả lỏng tay chút đi, muốn xiết chết tôi à?”
Lúc này Giản Vi mới kịp phản ứng, vội vàng thảng lỏng tay, gò má đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: “Có nặng không?”
Lâm Cẩn Ngôn cõng cô đi lên, giọng điệu thờ ơ: “Cái thân thể nhỏ bé này của cô, gầy đến mức như không có.”
Giản Vi đặt cằm trên vai Lâm Cẩn Ngôn, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn rất nặng.”
“Thật sao?” Giọng điệu rõ ràng không tin.
“Thật mà, tôi hơn 40 ký đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn cười nhạo, “Người cao 1m6, cân nặng hơn 40 ký?”
Giản Vi: “… Không nặng sao?”
Lâm Cẩn Ngôn: “Quá gầy, ăn nhiều một chút.”
Giản Vi hơi khựng lại, trong lòng vô cùng cảm động, theo bản năng ôm chặt cổ anh hơn, rất lâu sau mới khẽ nói: “Cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn không trả lời cô, cõng cô đi thẳng lên trên.
Mùa hè trời nóng, lại là buổi trưa, Lâm Cẩn Ngôn cõng cô chưa đầy một lúc trán đã ra đầy mồ hôi.
Trong miệng anh dù nói cô không nặng, nhưng cõng hơn 40 ký leo núi, sao có thể không mệt, đừng nói là hơn 40 ký, hơn hai ba mươi ký cũng quá sức rồi.
Giản Vi nghiêng đầu, đưa tay lau mồ hôi trên tóc cho Lâm Cẩn Ngôn, có chút đau lòng nói: “Anh thả tôi xuống đi, tôi đã nghỉ ngơi khỏe rồi, có thể tự mình đi được.”
“Sắp tới nơi rồi.” Lâm Cẩn Ngôn tiếp tục cõng cô, cảm giác tay Giản Vi dịu dàng lau mồ hôi cho anh, trong lòng tê tê dại dại, hơi ê ẩm ngứa ngáy.
Không đầy một lúc sau đã đi tới giữa sườn núi, tầm nhìn rộng mở quang đãng.
Giản Vi ngẩng đầu mới phát hiện đây thế mà một sơn trang nghỉ dưỡng, được núi nói xanh biếc bao phủ xung quanh, đứng sừng sững dưới bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, phong cảnh rất đỗi xinh đẹp tuyệt trần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]