Chương trước
Chương sau
Lâm Cẩn Ngôn đi rồi Giản Vi ngồi trên giường một lúc, cơn buồn ngủ ập tới, ngáp liên tục không ngừng.
Dì Lan không nhịn được bật cười, đi lên dìu cô: “Ngủ một lát đi, còn sớm lắm.”
Nói xong liền dìu Giản Vi, để cô từ từ nằm xuống.
Giản Vi hơi co người trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt mở to, giọng mềm mại khẽ nói: “Cảm ơn dì, gì Lan.”
Dì Lan cười lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, mau ngủ đi.”
Có lẽ do uống thuốc, Giản Vi vô cùng buồn ngủ, đầu vừa dính gối một lát đã ngủ mất.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cảm giác có người vỗ mặt cô, cô hít hít mũi, theo bản năng quát lên: “Lâm Cẩn Ngôn.”
“Hừ, ngủ cũng không quên gọi tên đàn ông người đàn ông kia, còn nói không có quan hệ gì với mày!”
Bên tai bỗng truyền tới giọng nói âm u lạnh lẽo, Giản Vi kinh sợ, theo bản năng lập tức tỉnh lại, đột nhiên mở to mắt.
Giản Đại Phú đang đứng bên giường, miệng ngậm một que tăm, cà lơ phất phơ cười: “Ơ tỉnh rồi à.”
Giản Vi sợ tới mức toàn thân phát run, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Sao… Sao ba lại tới đây? Ba muốn làm gì?”
Giản Đại Phú hừ lạnh cười một tiếng, “Tao tới làm gì à? Chẳng phải lần trước đã nói rõ ràng với mày sao? Một tuần sau tao tới lấy tiền, 70 vạn, chuẩn bị xong chưa?”
“Con không có tiền!” Toàn thân Giản Vi run lên không ngừng, đôi mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn ông ta.
“Bớt giả vờ với bố mày đi!” Ánh mắt Giản Đại Phú hung ác, đạp mạnh chiếc ghế đặt bên giường.
Ghế đổ nhào xuống đất, phát ra tiếng “Ầm” rất lớn.
Giản Vi mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, trừng nhìn ông ta, nhưng liều mạng kiềm chế không rơi giọt nước mắt nào.
Bộ dạng quật cười không biết vì sao lại chọc giận Giản Đại Phú, đột nhiên ông ta tiến lên, túm chặt tóc Giản Vi, “Con nhóc thối tha! Còn dám trừng tao! Trưởng thành nên xương cốt cứng rồi hả? Tao là ba mày đó!”
Trong nháy mắt Giản Vi sụp đổ, “Ông không phải! Tôi không có người ba như vậy!” Cô không nhịn nổi nữa, tủi thân và đau đớn thống khổ đột nhiên xông lên đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Da đầu đau đến run lên, cô cầm tay Giản Đại Phú, khóc rống lên: “Ông thả tôi ra! Đau!”
“Mày còn biết đau? Hôm nay mày không đưa tiền ra thì bố mày đánh chết mày!” Giản Đại Phú buông tóc Giản Vi ra, hung dữ uy hiếp.
Mặt Giản Vi đầy nước mắt, ôm chặt chăn, sợ hãi toàn thân run lên, giọng run run nói: “Tôi nói rồi, tôi không có tiền.”
“Mày không có tiền? Mày không có tiền còn dám làm phẫu thuật? Còn có thể ở phòng bệnh tốt như vậy? Tao cho mày biết, mạng mày là bố mày cho mày, đừng quên cội nguồn!” Mặt Giản Đại Phú hung ác, phảng phất như người đối diện không phải là con gái của ông ta.
Giản Vi khóc nói: “Tôi bị bệnh ông không biết sao? Lần trước nửa đêm té xíu, thiếu chút nữa chết trong nhà, ông biết không? Ông cả ngày không uống rượu thì đánh bài, chưa bao giờ trông nom tôi, ông có tư cách gì làm ba của tôi….”
“Mày bớt nói nhảm đi! Bố mày sinh mày ra là đã không tệ rồi! Mày mau lấy 70 vạn ra ngay, chỉ cần mày đưa tiền ra, tao cam đoan từ nay về sau không bao giờ tới tìm mày nữa!”
“Tôi không có, tôi nói tôi không có”!
“Mẹ nó! Tao xem mày là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Ánh mắt Giản Đại Phú hung ác, bước tới giơ tay lên tát –
“Dừng tay!” Dì Lan đi ra ngoài mua cơm cho Giản Vi, vừa vào tới cửa thì thấy cảnh này, sợ tới mức hét to lên, lập tức chạy tới trước giường bệnh, cả người đứng chắn trước mặt Giản Vi: “Ông là ai! Lập tức cút đi! Nếu không tôi báo cảnh sát!”
Bàn tay Giản Đại Phú giơ lên còn chưa hạ xuống, thấy người tới, híp mắt lại: “Bà là cái thá gì? Ông đây dạy dỗ con gái, người ngoài cút ngay!”
Dì Lan sững sờ, theo bản năng quay đầu lại nhìn Giản Vi.
Giản Vi co rúm trong chăn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Dì Lan nhìn thấy liền đau lòng, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông giống như lưu manh trước mặt: “Tôi không cần biết ông là ai, nếu không đi thì tôi lập tức báo cảnh sát!”
Nhưng Giản Đại Phú hoàn toàn không sợ, đưa tay đẩy dì Lan ra: “Cút ngay! Bà già kia!”
Dì Lan lớn tuổi làm sao chống lại cú đẩy mạnh như vậy, cả người nặng nề ngã xuống đất, bà đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.
“Dì Lan!” Giản Vi kinh hãi, lập tức từ trên giường nhảy xuống chạy tới đỡ dì Lan dậy, vẻ mặt đầy áy náy, giọng nghẹn ngào: “Dì Lan dì sao rồi? Ngã có đau không?”
Đúng lúc này một người y tá đi vào đổi bình truyền cho Giản Vi, thấy trong phòng hỗn loạn, Giản Vi và dì Lan ngã dưới đất, có một người đàn ông hung thần ác sát không biết từ đâu xuất hiện đứng ở giữa.
Miệng người đàn ông mắng mỏ ồn ào, một tay kéo Giản Vi từ dưới đất đứng lên: “Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng anh Long cho tao, giờ mày không đưa tiền cũng đừng trách tao đây làm ba vô tình, bắt mày đi gán nợ!”
Y tá kinh hãi, vội vàng chạy vào, “Ông mau buông cô ấy ra! Cô ấy là bệnh nhân đó!”
Giản Đại Phú hung dữ trừng liếc cô ấy: “Bố mày dạy con gái liên quan gì tới các người! Đừng rảnh rỗi tìm việc!”
Y tá này muốn tiến lên cứu Giản Vi, dì Lan bên cạnh nháy mắt với cô ấy, ánh mắt ý bảo cô ấy tìm thêm vài người.
Y tá hiểu ý, cắn răng một cái, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.
“Bác sĩ Chu ơi không hay rồi! Phòng VIP của cô Giản đã xảy ra chuyện!” Y tá kia chạy từ phòng bệnh ra, kinh hoảng chạy tới văn phòng của Chu Kỳ, nào biết vừa mở cửa, bên trong trống trơn, Chu Kỳ không ở đó.
“Cô tìm bác sĩ Chu à? Hôm nay bác sĩ Chu nghỉ phép mà." Sau lưng có người nhắc nhở.
Y tá kia sốt ruột, hoảng sợ vội lấy điện thoại gọi cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ đang nghỉ phép ở một sơn trang, lúc nhận điện thoại là vừa mới dậy, giọng hơi khàn: “Có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Chu, không xong rồi! Phòng bệnh VIP của cô Giản đã xảy ra chuyện… Có một người đàn ông, hình như, hình như là ba ruột của cô ấy đã đánh nhau!”
Sắc mặt Chu Kỳ bỗng nhiên đại biến: “Cô mau tìm vài người lên ngăn lại! Tôi lập tức tới đây!”
“Dạ!”
Chu Kỳ cúp máy, lập tức ấn nút gọi cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị lên máy bay, điện thoại đột nhiên vang lên, anh cúi đầu đưa mắt nhìn, thấy là Chu Kỳ vội nghe máy, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Giọng Chu Kỳ dồn dập: “Em đi chưa?”
“Còn chưa, sao….”
“Em mau quay về đi, Giản Vi đã xảy ra chuyện!”
…..
Lâm Cẩn Ngôn bước nhanh từ sân bay đi ra, Mạnh Dao chạy theo sau lưng: “Lâm tổng, bên Mỹ….”
“Lùi lại!”
Mạnh Dao sốt ruột nói: “Lâm tổng, đây chính là hạng mục vài triệu, đã hoãn một lần rồi, lần này nếu hoãn tiếp….”
Lâm Cẩn Ngôn hoàn toàn chẳng quan tâm, trong đầu toàn là lời Chu Kỳ vừa nói, Giản Vi đã xảy ra chuyện.
Anh bước nhanh ra ngoài, một bước cũng không ngừng.
Đến bãi đỗ xe, trực tiếp mở cửa bên ghế lái.
Mạnh Dao đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Cô ấy đi theo Lâm Cẩn Ngôn nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh đại loạn không kiềm chế được như vậy.
Lâm Cẩn Ngôn vừa lên xe lập tức nổ máy, đạp mạnh xuống chân ga, xe nhanh chóng lướt ra ngoài.
Anh lái xe cực nhanh, gần như là chạm giới hạn cao nhất.
Vốn đường đi 40 phút, kết quả 20 phút đã tới bệnh viện.
Từ trên xe bước xuống, đóng mạnh cửa xe một cái rồi chạy nhanh vào trong bệnh viện.
Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn khó coi tới cực điểm, toàn thân tản ra cơn giận dữ bị đè nén.
Đây là điềm báo anh nổi giận, bốn người vệ sĩ mặc áo đen đi theo phía sau, nguyên một đám sợ đến mức không dám thở mạnh.
Trong phòng bệnh, Giản Đại Phú đang túm tay Giản Vi, hung ác nói: “Mày đã không chịu lấy tiền! Vậy mày cũng đừng trách tao đây làm ba vô tình! Anh Long nói nếu hôm nay không lấy được thêm tiền thì sẽ chặt một cánh tay của tao, mày không chịu giúp tao vậy thì tao cũng chỉ còn cách bắt mày đi gán nợ!”
Nói xong túm lấy Giản Vi muốn kéo ra ngoài.
Tất cả nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đều chạy lên kéo lại, Giản Đại Phú giận dữ mắng: “Con mẹ nó cút hết ngay! Việc nhà bố mày khi nào thì tới lượt mấy người ngoài xen vào!”
“Ông dám động vào cô ấy thử xem.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.