Giản Vi gặp đề khó, làm cả nửa ngày cũng không đúng, cô quay đầu ôm sách ôn tập ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn, “Lâm Cẩn Ngôn, anh xem đề này giúp tôi với.” Lâm Cẩn Từ từ màn hình máy vi tính ngẩng đầu lên nhìn cô. Giản Vi chỉ vào một đề trong sách ôn tập: “Đề này này.” Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó mới cầm sách ôn tập. Đưa mắt nhìn qua rồi trực tiếp giảng giải cho cô. Giản Vi ngồi bên cạnh nghe, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, nghe tới chỗ khó hiểu thì nhíu chặt lông mày, nghiêng đầu đưa tay nhéo môi. Tay cô nhéo môi vừa khéo lại là tay từng cầm thuốc, Lâm Cẩn Ngôn trông thấy đôi mắt sắc sâu thẳm, đột nhiên ngừng giảng. Giản Vi thấy anh không nói thì sững sờ, ngẩng đầu lên đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Sao vậy?” Tầm mắt Lâm Cẩn Ngôn rơi trên môi cô, cổ họng đột nhiên khô khốc, một lúc lâu sâu lạnh nhạt nói: “Không có gì.” Ánh mắt anh sâu kín, nhìn không thấu. “….” ……… Sáng sớm hôm sau Lâm Cẩn Ngôn đưa Giản Vi tới bệnh viện kiểm tra. Kiểm tra xong, xác định thời gian phẫu thuật, vì sắp thi cuối kỳ cho nên dự định tới mùa đông sẽ làm phẫu thuật. Giản Vi kiểm tra xong đi vào toilet, trong văn phòng chỉ còn hai người Lâm Cẩn Ngôn và Chu Kỳ. Chu Kỳ dựa lưng trên ghế, cười như không cười nhìn Lâm Cẩn Ngôn nói: “Em thật sự tính để cô ấy ở luôn chỗ em à?” Lâm Cẩn Ngôn hơi nâng mắt: “Có vấn đề gì sao?” Chu Kỳ: “Đương nhiên, cô nam quả nữ sống chung một nhà, thời gian lâu dài không xảy ra vấn đề gì chứ?” Lâm Cẩn Ngôn lạnh mắt liếc anh ấy một cái, nói: “Nghĩ lung tung gì vậy, chỉ là cô nhóc mà thôi.” “Sax –“ Chu Kỳ cười một tiếng, phảng phất như không mấy tin tưởng, lại hỏi anh: “Vậy em tính để cô ấy ở nhà em bao lâu? Sẽ không ở mãi đấy chứ?” Lâm Cẩn Ngôn không trả lời, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Cô ấy không còn chỗ để đi.” Chu Kỳ hơi nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa. Anh ấy cúi đầu viết báo cáo kiểm tra, qua một lát đột nhiên hỏi một câu: “Em lớn hơn cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ?” Lâm Cẩn Ngôn: “…..” Lâm Cẩn Ngôn lớn hơn Giản Vi bao nhiêu tuổi? Thật ra cũng không phải lớn hơn mấy tuổi mà là chừng mười tuổi. Năm nay Lâm Cẩn Ngôn cũng chỉ mới hơn 27 tuổi thôi. Giản Vi đi mua đồ, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong xe chờ cô trở lại, suy nghĩ bậy bạ một hồi. Sau khi nghĩ xong lại đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, tính cái này làm gì không biết, Giản Vi nhỏ hơn anh mấy tuổi thì có liên quan gì tới anh đâu. Bên ngoài không biết khi nào thì tuyết rơi xuống, tuyết rơi loạn trên cửa kính xe. Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, đưa tay quay cửa kính xuống, gió rét thổi vào, ngược lại thổi làm người ta tỉnh táo. Anh thuận tay đẩy cửa xe, nghiêng người bước xuống xe. Bên ngoài gió càng lớn hơn, thổi vù vù bên tai. Lâm Cẩn Ngôn lười biếng tựa trước cửa xe, lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, rút một điếu ngậm vào trong miệng…. Lấy bật lửa ra, lúc chuẩn bị mồi thuốc chợt nhớ tới chuyện hôm qua Giản Vi nói bớt hút thuốc lại. Anh được coi nghiện thuốc lá mạnh, hai năm trước công ty gặp biến cố, mỗi ngày làm việc chừng mười sáu mười bảy tiếng, khi áp lực quá lớn, một ngày có thể hút hết một bao thuốc. Tất cả mọi người đều kỳ vọng vào anh, nhưng Giản Vi là người đầu tiên cản anh hút thuốc, vì không tốt cho sức khỏe cho nên bảo anh hút ít thuốc lại. Đột nhiên nhớ tới đôi mắt căng tròn mở to ngày hôm qua của cô, bộ dạng nghiêm túc lấy thuốc trong miệng anh xuống, khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn hơi cong, nở nụ cười cực cạn. Dứt khoát nghe lời cô, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh. Lúc Giản Vi từ siêu thị đi ra thì tuyết rơi càng nhiều, cô đứng trước cửa ra vào của siêu thị, nhìn tuyết đột nhiên rơi xuống bên ngoài, kinh ngạc sửng sốt. Thời gian cô đi mua chút đồ thế mà tuyết đã rơi? Cô vừa cảm khái thời tiết kỳ diệu, vừa đi về phía Lâm Cẩn Ngôn. Cô mặc một chiếc áo lông dài màu hồng nhạt, quàng một chiếc khăn màu trắng sữa, đôi giày đế bằng màu trắng đi đã nhiều năm, cũ kỹ lắm rồi, thậm chí chỗ mắt cá chân bị bung ra, nhưng vẫn giặt sạch sẽ như mới. Tuyết dần rơi mạnh, rơi trên tóc, trên quần áo của cô. Làn da cô trắng sáng, vẻ mặt tươi cười, trong đám người đi tới đi lui vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô đi về phía anh, bóng dáng hồng nhạt và tuyết trắng phía sau lưng dung hợp một chỗ, trong lúc nhất thời khiến anh không nỡ dời mắt, anh nhìn cô, trong lòng không hiểu vì sao thấy rục rịch. Tuyết càng rơi càng lớn, xa xa Giản Vi đã trông thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng đối diện bên lề đường đợi cô, vô thức bước càng nhanh hơn. Nhưng tuyết rơi nên mặt đất vô cùng trơn ướt, giày đế bằng đã hết độ nhám, cô đột nhiên chạy nhanh, lúc bước nhanh cuống bậc thềm chân giẫm phải khoảng không, thình lình trượt một cái – “A!” Trọng tâm cơ thể theo đà ngã về sau, Giản Vi vô thức hét lên một tiếng, theo bản năng muốn dùng ngón chân ghìm chặt mặt đất, nhưng sức quá yếu, cả người trực tiếp nặng nề ngã ra sau, đặt mông ngồi xuống mặt đất. Đau đến “Ối” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó. Đối diện, Lâm Cẩn Ngôn cũng bị màn bất ngờ này dọa sợ tới ngây ngẩn người, giương mắt nhìn Giản Vi, sợ hãi run rẩy vài giây, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, nhíu chặt mày chạy nhanh về phía đối diện. Lần này Giản Vi đập mông xuống hơi mạnh, ngồi dưới đất hồi lâu không đứng lên nổi, trên đường toàn là người, cô có chút mất mặt, vùi đầu xuống, trong lòng nghĩ: Sao lại xui xẻo như vậy chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]