Lâm Cẩn Ngôn vốn muốn nổi giận, nhưng thấy đối phương khóc, ánh nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, tâm tình hơi bình ổn lại, bình tĩnh mở miệng: “Lấy bằng lái ra.” Giản Vi nghe thấy anh muốn xem bằng lái thì cắn chặt môi, hai mắt đẫm nước mắt mờ mịt nhìn anh, không dám nhúc nhích. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô không chịu lấy ra, rất dễ đoán được có vấn đề, vừa rồi sốt ruột về nhà nên trước đó quên kiểm tra. Anh trầm mặt, giọng lạnh hơn vài phần: “Tôi nói lại một lần nữa, lấy bằng lái ra.” Ánh mắt anh lạnh lùng, toàn thân tản ra cảm giác áp bách. Giản Vi sợ hãi, tay run rẩy, hồi lâu sau rốt cuộc cũng lấy bằng lái từ trong túi áo ra. Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy xem, mày càng nhíu chặt, ngước mắt nhìn Giản Vi, nói: “Chứng minh thư.” Ánh mắt Giản Vi lộ vẻ sợ hãi, giọng run rẩy: “Không…. Không mang…” “Tôi nói lại lần nữa, chứng minh thư.” Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn nặng nề, rõ ràng giọng điệu rất bình thản nhưng trong giọng nói kia có cảm giác áp bách làm Giản Vi rất sợ. Nghĩ đến mình đụng xe người ta nên không dám không nghe. Cô cắn chặt răng, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn đưa chứng minh thư ra. Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua. “Giản Vi, sinh ngày 30 tháng 1 năm 1996.” Hôm nay là ngày 7 tháng 11 năm 2013, thiếu hai tháng nữa mới đủ 18 tuổi. Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào chứng minh thư này, sau một lúc lâu đột nhiên cười một tiếng: “Trẻ vị thành niên? Lá gan cô không nhỏ nhỉ.” Anh nói xong mắt quét qua Giản Vi, lập tức móc di động từ trong túi quần ra. Giản Vi thấy anh lấy điện thoại ra, sắc mặt trắng bệch, “Anh… Anh muốn làm gì?” Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc cô: “Cô nói xem? Không báo cảnh sát để cô sau này vẫn còn lái xe thuê à? Bản thân cô không muốn sống không sao, chứ đừng liên lụy tới người khác.” Đôi mắt Giản Vi đỏ bừng, cắn chặt môi. Rất lâu sau, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi.” Cô biết mình sai rồi, không dám giải thích, cúi đầu đứng một bên, nước mắt càng không ngừng rơi xuống. Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, rồi dời mắt, không quan tâm cô nữa. Thân thể tựa bên cửa xe, móc một gói thuốc lá trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng rồi châm lửa. Bị chuyện này ầm ĩ ngược lại hơi rượu tản đi không ít, gió lạnh thổi qua làm đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Hút xong một điếu thuốc liền nghe tiếng còi cảnh sát dần tới gần. Sau khi cảnh sát tới, trông thấy chiếc xe sang trọng đâm vào trước bồn hoa, tưởng tranh cãi giao thông nên hỏi vài câu. Lâm Cẩn Ngôn bóp tàn thuốc ném vào thùng rác, nói: “Xe không cần cô ta bồi thường, trẻ vị thành niên không bằng lái, phiền các đồng chí đưa cô ta về giáo dục một chút.” Hai người cảnh sát nghe vậy sững sờ, lập tức kiểm tra bằng lái xe và chứng minh thư của Giản Vi. Từ đầu tới cuối, Giản Vi vẫn cúi đầu không giải thích một câu. Cảnh sát thu bằng lái xe và chứng minh thư của cô lại, sau đó nói một câu: “Không bằng lái, cô gái nhỏ, theo chúng tôi một chuyến.” Nói xong mở cửa xe mời Giản Vi lên xe. Gian Vi gật đầu ngoan ngoãn lên xe. Ngồi trong xe, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ au, trong mắt đầy đau thương không xóa đi được. Lúc xe chạy ngang qua Lâm Cẩn Ngân, vừa vặn anh nhìn thấy ánh mắt kia của Giản Vi. Anh không khỏi sửng sốt, nhíu chặt mày. Một cô gái chưa tới 18 tuổi sao lại có….. Ánh mắt bi thương nặng nề như vậy? …………. Sau khi Giản Vi bị đưa tới cục cảnh sát, bị chú cảnh sát trực tiếp giáo huấn một trận, cô ngồi đó cúi thấp đầu không nói một lời. “Sau này cón dám xằng bậy nữa không?” Giản Vi lắc đầu: “Không dám ạ.” Chú cảnh sát tức giận liếc nhìn cô, sau đó mới nói: “Gọi phụ huynh cô tới nộp tiền phạt, 500 đồng.” Giản Vi biết mình làm sai chuyện, cúi đầu lấy tiền từ trong túi áo ra, móc hết số tiền có trong đó, giọng run rẩy: “Chỉ có hơn 300, được không ạ?” Cũng là số tiền mấy ngày cô lái xe thuê kiếm được. Cảnh sát bị hành động của cô khiến sửng sốt, lập tức hỏi: “Phụ huynh cô đâu?” “Mẹ cháu qua đời, ba cháu là dân cờ bạc, cháu không tìm thấy ông ấy.” Lúc Giản Vi nói lời này, giọng điệu và vẻ mặt đều cực kỳ bình thản, bình thản đến mức khiến người nghe phía đối diện không bị khống chế trong lòng hơi xiết chặt. Giọng điệu chú cảnh sát kia mềm hơn vài phần, hỏi cô: “Nhà cô chỉ có một mình cô sao?” Giản Vi gật đầu. Cảnh sát kia im lặng một lúc giọng điệu không còn hung dữ như vừa nãy, dạy dỗ nói: “Cho dù điều kiện trong nhà có khó khăn, có thiếu tiền đi chăng nữa cũng không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, biết chưa? Hôm nay may mắn không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, hiểu không?” Vừa rồi thiếu chút nữa gây nên đại họa, bản thân Giản Vi cũng rất hối hận tự trách, lập tức rớt nước mắt, khóc gật đầu: “Cháu biết rõ sai rồi, chú cảnh sát.” Cảnh sát có chút không đành lòng, liếc nhìn cô một cái, chân thành nói: “Từ nay về sau không thể làm tiếp chuyện nguy hiểm như vậy nữa, hại người hại mình, biết chưa?” Giản Vi gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Biết ạ, cháu biết rồi chú cảnh sát, cháu sẽ không tái phạm nữa.” Cảnh sát thu 300 tiền phạt, nói: “Phạt 300 đồng, không bằng lái tạm giữ ba ngày, có ý kiến gì không?” Giản Vi lắc đầu không giải thích bất cứ điều gì. Chính cô làm sai gây nên đại họa, là cần phải trừng phạt. “Nhớ, từ nay về sau nếu tái phạm bị bắt được, hình phạt gấp đôi.” “Sẽ không ạ, cháu sẽ không tái phạm nữa.” Giản Vi bị đưa đến chỗ tạm giam ở ba ngày. Ba ngày sau, Giản Vi từ chỗ tạm giam được thả ra. Chuyện đầu tiên chính là chạy ngay về nhà hàng Tây cô làm công ban ngày, ba ngày vô cớ nghỉ việc, quản lý trực tiếp mắng cô một trận, ném cho cô nửa tháng tiền lương rồi bảo cô cuốn xéo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]