Suốt mấy ngày gần đây, Lâu công tử không “triệu” ta đến quađêm, cho nên, đến ngày nghỉ ta liền cùng Ứng Khoan Hoài đi xem triển lãm tranh.Trước mắt, dưới kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của mẹ, anh ấy đã có chút danh tiếng,đơn đặt hàng cũng liên tiếp đổ về; cho dù quyết chí phải làm một họa tượng[1], ảnhvẫn cần “bồi bổ” tinh thần để kích thích linh cảm.
Nếu nói là Lâu công tử chẳng còn nhiệt tình với ta, chi bằngnói rằng ta cố ý khiến hắn chán ngấy ta. Ta nói rồi, ta phải từ từ dọn sẵn trướcđường bước xuống sân khấu, càng biểu hiện tính tham lam vô độ và ý muốn chiếm hữuvới hắn, đàn ông sẽ tự động thối lui. Trước đây ta chưa bao giờ call[2] cho hắncả, nhưng dạo gần đây hễ khi nào không gặp mặt thì cứ mỗi một hoặc hai tiếng đồnghồ ta lại call hắn một lần, rốt cục làm cho hắn ngán đến tận cổ.
Đúng là có cảm giác thắng lợi thật, hoàn toàn dựa theo đúngkịch bản của ta mà diễn, đàn ông dù thông minh lợi hại đến đâu cũng không vạchtrần được “trò quỷ” của ta.
Cho nên tâm tình của ta rất tốt.
“Em đó! Có chuyện gì vui mà cười như trẻ con thế.” Ứng KhoanHoài vừa mua về hai cây kem, chúng ta ngồi trên thảm cỏ ở phía ngoài phòng triểnlãm hưởng thụ ánh nắng gay gắt nhưng mát mẻ giữa tháng Bảy.
Không cần diễn kịch, ta khôi phục kiểu ăn mặc thường ngày,không tô son trát phấn, để cho da mặt được tự do hít thở không khí; cũng khôngcó ngược đãi mái tóc dài óng ả của ta bằng cách tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-khong-can-qua-cuong-si/106745/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.