An Linh cố gắng uống hết ly sữa nóng vừa pha, cô cảm thấy hơi ngán, nhưng vì em bé trong bụng, phải cố thôi. Phản ứng nghén của cô không nặng nên bác sĩ dặn không nên kiêng khem nhiều, thích gì ăn nấy, chủ yếu là tránh những thứ không tốt cho thai nhi. Nhìn thực đơn ăn uống bác sĩ đưa cho, cô nói không nổi, chỉ biết cố gắng lặng lẽ ăn những thứ bảo bối cần.
Cô đứng dậy định mang ly sữa đi rửa, đột nhiên cửa nhà mở ra, Tần Nam cũng bước vào ngay sau đó.
An Linh nhìn đồng hồ, mới 10 giờ, anh chỉ vừa ra khỏi nhà thôi mà.
“Anh để quên tài liệu ở nhà sao. Kêu em mang đến là được rồi, về nhà làm gì cho mất công”.
Tần Nam không trả lời cô ngay, anh để cặp tài liệu lên bàn, đi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ mới quay trở lại phòng khách. An Linh đang không hiểu anh định làm gì thì Tần Nam đột nhiên ôm chặt lấy cô không buông.
“Có…có chuyện gì vậy”. giọng An Linh hơi run, chưa bao giờ cô thấy anh như vậy cả.
Tần Nam im lặng ôm cô một lúc lâu, vào lúc cô nghĩ anh không trả lời mình thì anh mới cúi xuống nói khẽ vào tai cô.
“Anh nhớ em, không muốn làm việc gì cả”.
An Linh nhìn bộ dạng anh nũng nịu như trẻ con, tựa sát vào người cô như miếng keo dán, cô dở khóc dở cười.
“Anh chỉ được cái dẻo miệng, ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau chứ”.
Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn bị lời ngon tiếng ngọt của anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519061/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.