An Linh theo sau lưng Tần Nam vào nhà, từ nãy đến giờ cô không dám ngẩng mặt lên, chỉ sợ lại làm ra điều gì thất lễ.
“Ba, mẹ, hai người ngồi đây một lát đi”. Tần Nam dẫn ba mẹ anh đến sofa, mang nước và trái cây ra.
Hai vị lão nhân gia kia lại chẳng thèm để ý gì đến anh, chỉ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ đang đứng nép trong phòng bếp kia, càng nhìn lại càng thấy thích, mà thích nên nhìn mãi không thôi.
Tần Nam bó tay với ba mẹ mình, anh để hai người họ ở phòng khách rồi nhanh chóng kéo An Linh về phòng.
An Linh ngượng đỏ cả mặt, cô đã từng bị người ta nhìn, nhưng đó chỉ là những người xa lạ, còn với ba mẹ của Tần Nam thì khác, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần gì hết mà đã phải gặp mặt phụ huynh rồi. Trong những tình huống như này thì tiểu thuyết thường viết như thế nào nhỉ. Sao đầu óc cô không nghĩ được gì hết thế này.
Tần Nam nhìn cô bé trước mặt anh đang hoảng đến muốn khóc, đành phải tận tình an ủi cô.
“Được rồi, em bình tĩnh đi. Ba mẹ anh dễ tính lắm, họ sẽ không làm khó em đâu”.
An Linh mãi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nãy giờ….em không làm điều gì mất mặt chứ”.
Điệu bộ nhăn nhó không biết phải làm như thế nào của cô khiến Tần Nam thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ ba mẹ mình dọa cô chạy mất, thì ra là cô đang lo lắng chuyện khác.
Anh xoa xoa đầu cô.
“Không sao đâu, có anh ở đây em lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519059/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.