Về chuyện cổ phần của công ty An thị, An Linh không cần suy nghĩ đã quyết định bán toàn bộ cổ phiếu cho An Nghĩa Thành, dùng số tiền đó để thành lập một quỹ từ thiện mang tên mẹ cô. Từ nay cô và An thị sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa, công ty muốn phá sản hay sao thì tùy.
Khi An Linh đưa ra quyết định này, luật sư đã ngăn cản cô rất nhiều, 20% không phải con số nhỏ, cô giữ lại tuyệt đối sẽ không có gì không tốt cả, vừa tích lũy tài sản cho bản thân, vừa tạo một mối uy hiếp đáng kể cho An Nghĩa Thành cũng như các thành viên khác trong An gia. Thế nhưng An Linh đã hoàn toàn không muốn thù hận làm mình mệt mỏi thêm nữa, bao nhiêu năm nay nếu cô sớm buông bỏ được quá khứ thì đã nhẹ lòng hơn rất nhiều rồi. Đôi lúc chính An Linh cũng không hiểu được vì sao cô cứ mãi chấp niệm không thôi về ký ức năm xưa, dường như mỗi người luôn luôn tồn tại một nghịch lý như vậy trong tính cách, vừa muốn tìm cho ra sự thật, khi hiểu rõ mọi thứ rồi thì lại thấy hành động của mình lúc đó thật vô nghĩa. Chấp niệm khiến con người mệt mỏi, nhưng có mệt mỏi đến cùng cực thì mới có đủ động lực ép buộc bản thân mình biến đổi theo một chiều hướng khác tốt hơn.
An Linh luôn muốn đi tìm giới hạn chịu đựng của bản thân mình, nhưng giờ đây điều đó không còn ý nghĩa với cô nữa. Mỗi người xung quanh cô ai ai cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519057/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.