Thức ăn được đưa lên, An Linh gắp một miếng gà chua cay cho Tần Nam, hy vọng có thể dùng thức anh để chuộc tội. Cô chỉ lỡ miệng khen người ta đẹp trai một câu thôi mà anh đã ăn dấm chua rồi, thật là tính tình ngày càng trẻ con mà.
“Anh mau ăn đi, đợi đến bây giờ chắc anh cũng đói lắm rồi”.
Vừa nói cô vừa đặt thức ăn lại gần anh hơn, cũng chủ động kéo ghế lại ngồi bên cạnh anh. Hành động giống như một con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ nhân. Con mèo này không chỉ biết lấy lòng anh mà còn có bản lĩnh làm anh tức chết.
Tần Nam thương xót cô mệt mỏi cả ngày, lại sợ cô đói bụng, ngoài mặt thì tỏ ra giận dỗi chứ trong lòng thì lại cảm thấy không nỡ. Anh gắp một vài món vào chén của An Linh, hàm ý là bảo cô cũng nhanh ăn đi, để lâu thức ăn sẽ không còn ngon nữa.
Bữa ăn này An Linh ăn đến là thỏa mãn, cô đã đói rã rời lại thêm thức ăn ngon, bầu không khí ở đây cũng vô cùng dễ chịu, mát mẻ lại thanh tịnh. Mặc dù là phòng riêng nhưng lại được thiết kế mở, một bên là cánh cửa để khách đi vào, bên kia lại là một khu vườn, ngồi từ chỗ của An Linh có thể nhìn được cảnh bên ngoài của nhà hàng, đồng nghĩa với việc chỉ cần để ý một chút thì từ ngoài kia cũng có thể nhìn rõ mọi chuyện trong phòng bao này. An Linh vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi sự thông minh của chủ nơi đây, bất kể là sự riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519046/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.