Đã đi đến đường này thì An Linh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, cô cắn răng nhảy từ trên cánh cổng kia xuống đất, dù sao cũng còn tốt hơn bị tên Nhậm Hiền kia bắt lại.
Cú tiếp đất làm toàn thân An Linh đau nhói, nước mắt chực trào ra theo từng cơn đau buốt ở chân truyền đến. Cô cố gắng đè nén sự mềm yếu của bản thân, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để nâng cơ thể mình đứng dậy. Quay đầu lại, xe của Nhậm Hiền đã tiến sát cánh cổng, người làm đang mở cửa để hắn đi qua. Ngay trong lúc An Linh tuyệt vọng không biết phải làm sao thì một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô. Còn chưa kịp để cô hoàn hồn thì người trong xe đã mở cánh cửa bên ghế phụ ra, lôi cô vào trong xe ngay lập tức.
An Linh còn chưa kịp thắt dây an toàn thì chiếc xe đã lao đi như bay. Cô cố gắng ngồi vững lại, hai mắt trợn tròn nhìn người đang ngồi bên cạnh mình kia. Sao có thể là anh ta chứ, hai người đã mấy chục năm không gặp mặt, chắc chắn nếu không có sự kiện lúc nhỏ kia thì đã sớm chẳng còn liên hệ nào nữa rồi. Vậy thì tại sao anh ta lại cứu cô chứ.
Từ Tử Nam vẫn im lặng lái xe mà không nói tiếng nào, Nhậm Hiền đang đuổi theo ở phía sau, dựa theo cá tính của anh ta thì nhất định sẽ không để yên chuyện này. Anh nhất định phải tập trung hết sức để lái xe, chỉ cần ra khỏi khu vực ngoại ô, tiến vào trong thành phố thì mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519039/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.