Lúc An Linh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua lớp rèm cửa sổ khiến cô hơi chói mắt. An Linh nhăn nhăn mày lại, cô ghét nhất là bị đánh thức vào buổi sáng.
Tần Nam nhìn cô bé của mình vô cùng bất mãn với việc dậy sớm hơn thường ngày mà trong lòng lại thấy khoái chí, ai bảo cô hôm qua không để ý đến anh chứ. Không phải anh nhỏ nhen, nhưng mà đã mấy ngày rồi anh và cô chưa gặp nhau, điện thoại thì chỉ kịp nói vài câu là cô đã vội tắt. Tình cờ gặp được cô ở hội quán khiến anh không kịp suy nghĩ gì mà nhanh chóng lôi cô vào căn phòng dành riêng cho anh ở đây. Nhớ nhung bao ngày qua chưa kịp giải tỏa thì An Linh lại khóc nức nở cả buổi tối khiến Tần Nam càng cuống hơn, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng an ủi, nhưng cô càng thoải mái thì anh lại khó chịu không thôi. Mất bao công sức dỗ dành cô ngủ, Tần Nam chỉ biết cười khổ nhìn cậu bé đang đứng thẳng của mình. Cả đêm qua anh gần như không thể ngủ nổi, ôm người đẹp mềm mềm thơm thơm trong lòng mà lại không thể làm gì, chính Tần Nam cũng thấy uất ức thay cho người anh em của mình.
An Linh vừa tỉnh dậy thì thành phần ác mà trong người nào đó cũng nhanh chóng thức tỉnh. Tần Nam vừa cười vừa cọ cọ mũi vào người cô, hai cánh tay ôm chặt cô không rời khiến An Linh phải hét lên vì nhột:
“Á, anh mau bỏ tay ra, nhột quá… á”.
An Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519001/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.