“Cô ấy bị kích động về tâm lí , sẽ gây ra ảo giác , xem ra việc xảy ra đó khiến cô ấy rất đau lòng.” – Bác sĩ Trần lắc đầu nói.
“Vậy phải làm sao ?”
“Theo như tôi thấy , việc cần làm bây giờ là giữ cho cô ấy thật bình tĩnh rồi dùng biện pháp tâm lý .”
Ngô Vũ Thần quýêt định đưa nàng về nhà , bác sĩ Trần cũng đồng ý . Sáng hôm sau…
“Ư……” – Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , đôi mắt vô hồn nhìn xungquanh , Ngô Vũ Thần thấy nàng mở mắt , đưa tay vén sợi tóc đang vươngtrên khuôn mặt trắng nộn , yêu thương nói “Em dậy rồi sao ?”
Cặp mắt trong veo ngước nhìn hắn “Vũ Thần….”
“Ừ.”
“Người đó muốn giết anh….”
“Không sao đâu…..” – Trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm , nàng đã bình thường lại .
Nàng gượng người ngồi dậy , òa khóc nức nở “Mẹ của em….ba và cả ôngnội đều do hắn giết…mẹ em….vì che chở cho em mà chết…Em đã hại chếtmẹ….là do em….”
Ngô Vũ Thần đau lòng ôm nàng vào lòng , thanh âm trầm ấm khẽ vang “Không phải do em…em không có lỗi….người đánng trách là anh….”
“Tại sao anh lại là người của hắc bang ? Tại sao ? Tại…sao ??? huhuh…u…..” – Nàng bật khóc đánh liên tục vào hắn , nấc lên từng tiếng.
“Anh xin lỗi…xin lỗi em…Huân Huân…”
“Vũ Thần…ba mẹ và ông của em chết rồi….phải làm sao đây ? làm sao đây….”
Hai bàn tay to rộng áp vào khuôn mặt nhỏ bé ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290381/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.