Du Huân Huân mệt mỏi tỉnh giấc , toàn thân nàng dâng lên những cơnđau nhức , đôi mắt to tròn ngước nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ , hắn cũngkhông bên cạnh , trong lòng nàng chỉ còn biết rủa thầm hắn , thực sự thì hắn đã khiến nàng không thể bước xuống giường còn tệ hơn là không thểngồi dậy. “Ngô Vũ Thần chết tiệt , để em thấy anh rồi biết.”
Du Huân Huân gắng gượng ngồi dậy , lấy tấm chăn quấn vào thân , nhích từng chút một để rời khỏi giường.
“Em dậy rồi sao ?” – Thanh âm trầm ấm vang lên từ phía cửa phòng. Ngô Vũ Thần đặt khay thức ăn trên bàn , đưa tay bế nàng lên.
Du Huân Huân hốt hoảng la lên “Anh muốn làm gì ?”
Đặt nàng xuống ghế sofa êm ái , hắn cất tiếng , “Giúp em ăn tối.”
“Ăn tối ? Bây giờ sao ? Là ăn khuya mới đúng , tất cả cũng tại anh ,khiến em thê thảm như vậy.” – Nàng nắm chặt tấm chăn , tức giận mắnghắn.
Ngô Vũ Thần chợt đưa tay kéo nàng ngồi lên đùi mình , khóe miệng giương lên “Vậy để anh đút em ăn.”
“Hừ !” – Nàng quay mặt đi , từ chối muỗng cơm của hắn.
“Mau ăn đi , em định để bụng đói suốt đêm hay sao ?”
Du Huân Huân ngẫm nghĩ một chút mới há miệng ăn cơm. Vừa nhai vừa nói “Là do anh nấu sao ?”
“Ừ.”
Hắn gắp thức ăn cho nàng , ánh mắt nhu tình nhìn nàng , chợt cất tiếng “Bà xã…”
“Hửm ?!” –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290367/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.