Ánh mắt ấm áp len qua hàng cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo bênngoài cửa sổ rất vui tai, Du Huân Huân mơ màng tỉnh dậy, hôm nay trờirất trong xanh, dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp, nàng ngáp nhẹ một hơi rồi ngồi dậy, cả người ê ẩm không chịu được. Nàng phát hiện ra Ngô Vũ Thần đangnằm bên cạnh liền giật mình luống cuống nhìn xung quanh. Trong đầu dầnhiện lên cảnh tượng xấu hổ đêm qua khuôn mặt liền hóa đỏ, nàng nhớ lạilúc mình nằm dưới thân hắn phát ra những âm thanh dục cảm, nghe nhữnglời dụ dỗ của hắn.
“Điên thật rồi!” – Du Huân Huân nói thầm, nàng vò đầu bứt tóc, nhưngnàng thắc mắc tại sao nàng lại nằm trên giường, nếu tay Ngô Vũ Thầnkhông thể cử động mạnh thì sao có thể bế nàng lên giường. Đêm qua lúcnàng ngất trên sàn, nàng có cảm giác có người đã bế nàng lên… Là hắn?
Tay của Ngô Vũ Thần đã khỏi từ lâu?! Du Huân Huân nhíu mày, lửa giậntrong lòng lại dâng lên. Nàng tức giận quấn tấm chăn quanh người lấy tạm chiếc áo của hắn đi vào phòng tắm, lát nữa sẽ tính sổ với hắn sau.
Một lát sau, Ngô Vũ Thần tỉnh dậy, hắn nhìn bên cạnh mình không thấynàng đâu nghĩ là đã về phòng, hắn ngồi dậy đi vào phòng tắm.
*Cộc …cộc… “Thiếu gia, có chuyện rồi ạ!” – Quản gia đứng ở ngoài cửa, hối hả lên tiếng, ông đứng chờ một lúc, cánh cửa mở ra, thanh âm trầmthấp vang lên
“Chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân bỏ đi rồi, vừa nãy tôi đi từ trong bếp ra thì nhậnđược thông báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290362/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.