«Bệnh viện»
Du Huân Huân đứng chờ trước phòng cấp cứu đã hơn hai giờ đồng hồ , bờ vai bên trái thấm đầy máu tươi , từ đầu đến cuối đều im lặng , ánh mắtchung thủy hướng về phía cánh cửa màu trắng.
“Thiếu phu nhân , chị nên về thay đồ đi ạ.” – Đây là lần thứ nămHoàng Thiểu Minh – anh em kết nghĩa với Ngô Vũ Thần lặp lại câu nói kia , Du Huân Huân cũng chỉ trả lời gọn ba chữ “Tôi không sao !”
Hoàng Thiểu Minh thở dài , cố gắng khuyên nhủ “Vậy chị hãy ngồi xuống ghế đi.”
“Tôi không sao.”
“Tiểu Huân…” – Từ xa , Du Ái My hối hả chạy đến , khi thấy nàng nhưngười thất thần , vẻ mặt nhợt nhạt , áo lại dính máu càng khiến cô thêmlo lắng “Em không sao chứ ?”
“Tôi không sao.” – Nàng như một con rô bốt đã được lập trình sẵn ,không cần biết đó là ai , hỏi câu gì cũng chỉ trả lời cùng một câu ,giọng nói nàng yếu ớt , chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Du Ái My lay mạnh vai nàng “Tiểu Hâun , là chị , em…có bị thương không ?”
Đôi mắt màu đen ngước nhìn cô , thanh âm nhẹ nhàng như không còn sức lực “Chị à…Có phải….em là gánh nặng của anh ấy ?”
Du Ái My sững người khi nghe câu hỏi của nàng , cô vuốt nhẹ tóc nàng “Không phải đâu. Em đừng nghĩ vậy !”
“Anh ấy sẽ không sao nếu như không có em ở đó.” – Nàng cúi đầu , nỗiday dứt trong lòng càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290354/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.