Khi Rose đi từ phòng bếp ra, thì Landry đang ngồi trên sofa xem tivi, dáng vẻ hưởng thụ. Không còn nhận thấy cô gái quỵ lụy hồi chiều nữa. Khi nãy đưa cô về, Rose định đi ngay nhưng Landry kéo tay, bảo cô ở lại. Nhìn ánh mắt cô đơn của Landry cô lại không đành, dù sao cô cũng sắp về nước, có thêm thời gian tâm sự cũng tốt. Giờ nhìn thấy khuôn mặt thư thái, vui vẻ của Landry sao cô lại có cảm giác như mình bị lừa. Đặt đĩa hoa quả cùng tách trà giải rượu xuống bàn, nhắc cô bạn mau uống, rồi cô cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống. Quả là lâu không vận động, giờ cô cảm thấy đau nhức, ê ẩm cả người. Landry thích thú nhìn cô, vẻ mặt hoài nghi nói:
“Nếu không phải mình quen cậu năm năm, thì mình còn tưởng cậu là lưu manh đấy chứ.” Rose biết Landry đang nhắc đến vụ ẩu đả vừa rồi, cô cong môi, liếc xéo cô bạn:
“Không phải nhờ phúc của cậu sao?”
Rồi cô lại thở dài, dịch tới cạnh Landry nhẹ nhàng nói:
“Lần sau đừng thế nữa được không? Có chuyện buồn thì cũng đừng tìm tới rượu chứ.”
Cô nói xong lại tự thấy nực cười, thực ra trong lòng cô lại vô cùng ghen tị với cô ấy. Cô ước mình có thể vô tư, có thể mượn rượu mà quên hết mọi thứ, tất cả, không còn muộn phiền, sầu khổ. Nhưng đâu có được, nó như bóng ma vô hình, bám riết lấy cô. Xâm chiếm trái tim cô, nghiền nát thành từng mảnh vụn, để nỗi đau thấm tới tâm can. Một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-giua-bien-nguoi/3286296/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.