"Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi không?" một anh chàng trẻ tuổi lên tiếng đầy mong đợi sẽ được chấp thuận cho câu hỏi. "Cậu cứ tự nhiên hỏi!" Cô trả lời đầy bình thản, không chút do dự về việc câu ta muốn hỏi cái gì.
"Vậy... cô...cô có bạn trai chưa?" nhìn mặt cậu ta có mảng ửng hồng có lẽ do ngại ngùng nhưng cô chỉ có cảm thấy sự ngại ngùng ấy qua lời nói thôi, cô chẳng thấy gì cả, chỉ dựa vào các giác quan còn lại để quan sát.
"Tôi đã có bạn trai rồi!" câu trả lời khiến cậu ta có chút chán nản nhưng chỉ là một chút tiếc cho bản thân mà thôi. Không chỉ có cậu ta tiếc cho bản thân mình, vào lớp học buổi chiều cung không phải không có câu hỏi này, một vị phu nhân rất thâm tình hỏi thăm tình hình đôi mắt của cô như thế nào, muốn giúp đỡ cho cô bởi bà cũng thuộc giai cấp giàu có trong xã hội, rồi cũng không khỏi hỏi cô có bạn trai chưa, và câu trả lời cũng giống như buổi sáng khiến bà lại buồn bã vì bà có một đứa con trai. Nhưng khi bà nghĩ lại thì nếu cô không có bạn trai thì kết quả cũng như không thôi bởi bà sẽ không dám giới thiệu cô cho con mình không phải vì cô mù, bà không có phân biệt về vấn đề này mà là con trai bà quậy phá lắm, là dạng phá gia chi tử, nghĩ đến vậy bà lại não lòng.
Nguyên nhân cô trả lời rằng mình đã có bạn trai bởi cô không muốn đem bản thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-khong-cung-cha-nhung-khac-me/2101988/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.